Một màn này, Diệp Linh Lang nhìn thấy nhịn không được mà khen một câu, ánh mắt của huynh đệ thật tốt.
Thanh kiếm này chính là tuyệt thế bảo kiếm mà nữ chủ Diệp Dung Nguyệt trong nguyên tác đã thu hoạch được ở Già Vân Thành.
Trên thân kiếm bao trùm một tầng linh khí nhàn nhạt là bởi vì nó sắp sinh ra linh trí.
Lúc này, Lục Bạch Vi chạm vào cánh tay của Diệp Linh Lang.
“Thanh kiếm kia thoạt nhìn thật là tốt, tốt hơn so với tất cả những đồ vật mà chúng ta càn quét ở tầng dưới. Tiểu sư muội, hắn sắp lấy đi rồi, làm sao bây giờ? Tà tu lại thêm kiếm tốt, đó chính là tai họa đến sinh linh, muội không quan tâm sao?”
“Không cần phải xen vào!” Diệp Linh Lang cười nói: “Hắn không lấy được đâu.”
Diệp Linh Lang vừa dứt lời, tay của Hách Liên Phóng đụng vào thanh kiếm kia, một tia sáng lóe lên, phát ra một luồng năng lượng rất lớn công kích về phía Hách Liên Phóng.
Hách Liên Phóng nhanh chóng ngưng tụ linh lực ngăn cản lực công kích trước mắt, nhưng cho dù hắn dùng toàn lực để ngăn cản, vẫn không chắn nổi.
Lực công kích xuyên qua tấm khiên bằng linh lực của hắn, đánh lên người hắn, vẽ ra từng đạo vết thương trên người hắn, m.á.u tươi đầm đìa, nhìn vô cùng đáng sợ.
Mắt thấy ngăn cản không được, Hách Liên Phóng nhanh chóng lui về phía sau, nhưng cho dù hắn rời khỏi phạm vi của linh đường, lực công kích mà thanh kiếm kia phát ra cũng không dừng lại, không những thế còn càng ngày càng tàn nhẫn, rất nhanh bắt đầu công kích liên tục, tia công kích trải rộng toàn bộ năm tầng, sợ tới mức người phía sau vội vàng liều mạng trốn tránh.
Họ vừa chạy trốn mới phát hiện cầu thang giữa tầng 4 với tầng 5 không biết đã bị phong tỏa từ lúc nào.
“Xong rồi, chắc là chúng ta đã kích phát cơ quan của nơi này, chúng ta sẽ không bị nhốt ở đây, chôn cùng với người Yến phủ đấy chứ?”
Đệ tử đồng môn của Hách Liên phóng vội vàng nói.
“Câm miệng!”
Hách Liên Phóng trừng mắt nhìn hắn một cái.
Lúc này, Hạ Tại Đình nhìn lên trên, nhìn về phía cầu thang tầng năm lên tầng sáu vẫn đang mở.
“Chúng ta lên tầng sáu đi!”
“Tầng sáu có phải là sẽ nguy hiểm hơn không?”
Bọn họ suốt dọc đường, tuy là có gặp yêu thú và tà linh, nhưng có Hách Liên Phóng và hạ Tại Đình phía trước, bọn họ cơ bản là không gặp phải nguy hiểm gì.
Đây là lần đầu có tình huống mà Hách Liên Phóng không giải quyết được, cho nên những người khác không khỏi sợ hãi.
Hạ Tại Đình đang muốn mắng người, quay đầu nhìn lại Lục Bạch Vi đã thấy bọn họ chạy lên tầng sáu, cầm đầu vẫn là đứa nhóc Diệp Linh Lang kia
Vì thế hắn bất chấp ở phía trên có nguy hiểm hay không, chạy theo lên, hắn vừa chạy thì những đệ tử khác cũng đuổi kịp.
Rốt cuộc, lên tầng sáu không biết có c.h.ế.t không, nhưng ở lại tầng năm thì chắc chắn sẽ chết.
Chờ tới khi bọn họ lên tầng sáu, nhìn thấy mấy người Diệp Linh Lang đã chạy tới vị trí trung tâm của tầng sáu.
Nơi đó có một cái bệ đá, trên bệ đá có khắc rất nhiều văn tự phức tạp, ở giữa văn tự có một cái hộp.
Diệp Linh Lang không nghĩ ngợi gì mà mở cái hộp trên thạch đài ra.
Một màn này khiến cho đám người Hạ Tại Đình và Hách Liên Phóng đều sợ đến nỗi tim muốn nhảy ra ngoài.
Vừa nãy bị giáo huấn ở tầng năm còn chưa đủ hay sao? Chỉ động vào một thanh kiếm đã suýt nữa thì mất mạng.
Hiện tại vừa lên tới nơi, còn chưa tìm hiểu tình hình gì đã mở hộp ra, nàng không muốn sống nữa hay sao?
Nàng không muốn sống thì cũng đừng khiến tất cả những người ở đây phải chôn cùng.
“Dừng tay! Đồ vật ở nơi này đừng chạm linh tinh!”
Hạ Tại Đình kích động tới nỗi thét chói tai, đứa nhỏ này sao lại phiền như vậy chứ!
Nhưng khi hắn kêu lên thì đã muộn, Diệp Linh Lang đã mở cái hộp trên Thạch đài ra.
Hộp vừa mở, ánh lửa bên trong tràn ra, hơi thở ấm áp lập tức tản ra, trải rộng toàn bộ tầng sáu.
“Tục Hỏa Châu!”
Hạ Tại Đình và Hách Liên Phóng nhanh chóng xông lên phía trước vây quanh bệ đá, hai mắt bọn họ tỏa ra ánh sáng kích động nhìn viên Tục Hỏa Châu này.
Hạ Tại Đình đang muốn duỗi tay lấy viên Tục Hỏa Châu, lại bị Diệp Linh Lang ngăn lại.
“Hạ huynh, lúc trước huynh tới Già Vân Thành đã hứa hẹn với Lục gia Lão gia tử là tìm Tục Hỏa Châu cho sư tỉ của ta đúng không?”
Nghe được lời này, Hách Liên Phóng và Hạ Tại Đình chau mày nhìn lẫn nhau, sau đó chuyển rời ánh mắt lên người Diệp Linh Lang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Đúng là như thế, cho nên ta sẽ tự tay mang về giao cho Lục lão gia tử.”
“Không cần phiền toái như thế, dù sao cũng là đưa cho sư tỉ của ta, để tỉ ấy lấy là được.”
“Đúng vậy, tiểu sư muội nói rất đúng.”
Lục Bạch Vi nói xong đang muốn duỗi tay lấy Tục Hỏa Châu, tay nàng đã bị Hách Liên Phóng ngăn cản.
Nghĩ đến sự việc kinh khủng Hách LIên Phóng cắn nuốt quỷ hồn, Lục Bạch Vi vội thu tay về, người này nàng không thể trêu chọc.
“Hạ huynh, ý của huynh là sao?”
Hạ Tại Đình lộ ra một vẻ mặt cười như không cười.
“Tục Hỏa Châu ta cần phải tự mình mang về, lần này các ngươi nói cái gì cũng không có tác dụng. Vi Vi, từ nhỏ muội đã rất hiểu chuyện, chắc là sẽ không làm việc hồ đồ vào lúc này chứ?”
Lục Bạch Vi sửng sốt, đây còn không phải là uy h.i.ế.p hay sao?
Nếu bọn họ phối hợp, chắc chắn là không xảy ra chuyện gì, nếu bọn họ không phối hợp, Hách Liên Phóng và Hạ Tại Đình nhất định không để bọn họ sống sót ra ngoài.
Có muốn lật mặt hay không, phải xem bọn họ có thức thời hay không.
Nhìn thấy Lục Bạch Vi không duỗi tay ra nữa, Hạ Tại Đình duỗi tay lấy hộp Tục Hỏa Châu.
Nhưng mà, hộp Tục Hỏa Châu có thể chạm vào, mà không biết làm sao để lấy ra được.
Hạ Tại Đình dùng toàn lực, thậm chí vận chuyển linh lực cũng không lấy được nó ra.
Hắn buông lỏng tay, Hách Liên Phóng thay chỗ hắn để lấy viên Tục Hỏa Châu, nhưng kết quả lại giống nhau, ai cũng không lấy được.
Lúc này Diệp Linh Lang bỗng nhiên cười to.
“Ồ, xem ra đồ vật không thuộc về mình, có tham cũng không có tác dụng gì.
Hạ Tại Đình cười lạnh nói
“Nói như thế, ta không lấy ra được chẳng lẽ ngươi có thể lấy sao?”
“Đương nhiên ta cũng không lấy ra được.”
Diệp Linh Lang với tay vào.
Nhìn thấy nàng duỗi tay, Hạ Tại Đình và Hách Liên Phóng cùng nhau nheo mắt để mắt chuẩn bị, nếu nàng lấy hạt châu ra, sẽ g.i.ế.c người cướp của.
Chỉ thấy sau khi Diệp Linh Lang thò tay vào, dùng hết sức cũng không thể lấy được hạt châu ra.
“Nhìn xem, thứ này không thuộc về bất cứ ai trong chúng ta.”
Nhìn thấy nàng cũng không lấy ra, Hạ Tại Đình và Hách Liên Phóng thả lòng một hơi, bọn họ quay đầu đi nhìn về vị trí khác của tầng sáu, tìm xem có manh mối gì hay không?
“Sư tỉ, hay là tỉ cũng thử xem?”
“Được được, ta cũng thử nhìn xem, dù sao các ngươi cũng lấy không ra, ta không lấy ra cũng không mất mặt.
Nghe được tiếng nói không đáng tin cậy lại ngu đần của Lục Bạch Vi, Hạ Tại Đình cười lạnh một tiếng, không để trong lòng.
Đúng lúc này, Lục Bạch Vi đưa tay vào hộp nhấc viên Tục Hỏa Châu lên, ngay lập tức Tục Hỏa Châu đến tay nàng.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương "I will tell you lovely stories"
“Ta đã lấy được rồi! Tục Hỏa Châu này ta lấy được rồi!”
Nghe thấy lời này, những người khác khiếp sợ nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy Diệp Linh Lang hơi hơi mỉm cười, tay ấn lên bệ đá.
Giây tiếp theo, bốn người bọn họ giống như là bốc hơi, biến mất bên cạnh bệ đá.
Cùng biến mất là viên Tục Hỏa Châu có ánh sáng ấm áp.
Trong khoảnh khắc kia, Hạ Tại Đình và Hách Liên Phóng giống như bị điên vọt tới bên cạnh bệ đá, bọn họ ngó trái ngó phải, không tìm thấy bất cứ một sơ hở nào.
Không có tục hỏa châu, không có người! Bọn họ thật đúng là mang Tục Hỏa Châu rời đi rồi!
Đứa nhóc kia, nhất định chính là nàng!
Hạ Tại Đình tứ giận tới nỗi nện một quyền lên bệ đá.
Vừa đ.ấ.m một cái, toàn bộ tầng sáu bỗng nhiên có động tĩnh, ầm ầm rung động.