Mãn Môn Đều Là Phản Diện Hắc Hoá, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Là Hài Hước

Chương 125: La Diên Trung, bổn cô nương tới cứu ngươi đây!



Cơ quan ở tầng năm còn chưa dừng lại, cơ quan tầng sáu lại khởi động rồi, bọn người Hạ Tại Đình cùng Hách Liên Phóng giãy giụa cầu sinh bên trong cơ quan đó.

Vì thế, bọn họ chuẩn bị bò lên tầng bảy để xem xem.

Nhưng mà đến lúc bọn họ đến chỗ cầu thang từ tầng sáu lên tầng bảy thì phát hiện là không thể đi lên, bọn họ vẫn luôn bị kẹt ở chỗ cầu thang đi tới đi lui không có tác dụng gì.

Cuối cùng, chỉ có thể một lần nữa quay trở lại tầng sáu, tiếp tục giãy giụa cầu sinh.

Bên kia, Diệp Linh Lang sớm đã chuẩn bị tâm lý, khi tiếp đất dáng đứng vẫn vô cùng hoàn mỹ, rất giống với phong thái của thiên thần hạ phàm.

Nhưng những người khác thì không may mắn như vậy, bọn họ căn bản không nghĩ tới việc mình đang yên lành đứng ở bên cạnh bệ đá tầng sáu sẽ rơi vào không gian này, khi chuyện ngoài ý muốn xảy ra họ đều bị khiếp sợ, dẫn tới khi rơi xuống đất không hề có chuẩn bị gì cả.

Mục Tiêu Nhiên may mắn một chút m.ô.n.g chạm đất, đau điếng, nhưng vẫn có thể đứng lên mà không mất đi sự ưu nhã.

Lục Bạch Vi kém may mắn hơn chút, mặt đập xuống sàn nhà, kêu la thảm thiết một tiếng, Tục Hỏa Châu trong tay cầm không chắc nên trực tiếp lăn ra ngoài.

Còn có kẻ xui xẻo đến mức rơi xuống đất mà không thể dừng lại, cơ thể La Diên Trung giống như một cái lốp xe, sau khi rơi xuống đất lại lăn theo sườn dốc một mạch lăn xuống, căn bản không dừng lại được.

“A a a! Tục Hỏa Châu của ta!”

Ở đây không gian tối mịt, chỉ thấy một hạt châu có lửa bao quanh lăn về phía trước, càng lăn càng xa.

Diệp Linh Lang và Mục Tiêu Nhiên thấy vậy vội chạy tới đuổi theo hạt châu, Lục Bạch Vi từ trên mặt đất bò dậy cũng mau chóng đuổi theo.

“A a a! Đồng bọn của ta!”

La Diên Trung nhìn độ dốc con đường phía trước không nhỏ, hắn càng lăn càng xa, hơn nữa khi lăn còn thấy mấy người Diệp Linh Lang chạy vội theo đường khác, căn bản không có ai qua đây kéo hắn.

Hắn bị bỏ rơi! Ở một nơi vừa xa lạ lại tối tăm mù mịt đáng sợ, hắn bị bỏ rơi!

“Chẳng lẽ không có ai tới tìm ta hay sao?”

Đúng là không có ai tới tìm hắn.

Vừa nói được vài giây, đừng nói là có tiếng trả lời, ngay cả tiếng bước chân hắn cũng không nghe thấy.

Lúc này, hắn rốt cuộc mới dừng lại ở trên đất bằng.

Hắn vừa muốn thở phào một tiếng, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước giống như có một ánh sáng leo lét, đi theo ánh sáng xanh leo lét này hắn nhìn thấy một mặt quỷ vừa dữ tợn vừa khủng bố, trong khoảnh khắc, hắn sợ tới mức trái tim muốn ngừng đập.

Hắn dùng cả chân lẫn tay vội vàng hướng về phía vừa lăn tới bò lên trên, vội đến mức muốn điên lên.

Hắn vừa bò, lại vừa tự lẩm bẩm với bản thân: “Ngươi không nhìn thấy ta, ngươi không nhìn thấy ta!”

Vừa mới lẩm bẩm đến lần thứ hai, hắn nghe được từ sau lưng truyền đến một tiếng gầm lạnh lẽo, hắn quay lại nhìn thoáng qua, quỷ hồn kia đã xông về phía hắn, làm hắn sợ tới mức tăng tốc đến tám lần, vừa lăn vừa bò lên trên.

“A! Diệp tử tỉ cứu ta với!”

Bên kia, nhóm người Diệp Linh Lang sau khi chạy xuống một sườn núi đã nhặt được Tục Hỏa Châu trên đất bằng.

Lúc này Diệp Linh Lang bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi của La Diên Trung, nàng nghi hoặc nhìn bốn phía, không nhìn thấy hắn đâu.

“Này, sư huynh sư tỉ có biết La Diên Trung đi đâu chơi không?”

“Xuống tới nơi đã không thấy hắn đâu!”

“Ta cũng chỉ thấy Tục Hỏa Châu lăn xuống!”

Lúc này, tiếng kêu của La Diên Trung vẫn tiếp tục không ngừng quanh quẩn khu vực của bọn họ, càng ngày càng tới gần.

“Sao lá gan của hắn to thế, một người cũng dám chạy xa như thế!”

“Có phải hắn lại bị quỷ ám hay không?”

……

Mấy người đang chuẩn bị đi theo tiếng kêu để tìm La Diên Trung, đột nhiên phía sau họ truyền đến một tiếng gầm nhẹ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Ba người nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy ở phía sau cách đó không xa có một quỷ hồn, trên n.g.ự.c quỷ hồn còn có ánh lửa màu xanh, lúc này đang hướng tới chỗ bọn họ vọt lên.

Phản ứng đầu tiên là trốn ở phía sau Mục Tiêu Nhiên, Mục Tiêu Nhiên theo bản năng tiến lên một bước che ở phía trước hai sư muội.

Hắn đang chuẩn bị kêu các nàng đi trước để hắn cản lại phía sau, kết quả là Diệp Linh lang lại vòng ra phía trước hắn.

“Ồ, quỷ hồn ở đây rất khác biệt, trên người còn có ghim cài áo, đúng là cao cấp hơn đám ở Đại Kim Sơn một ít.”

Mắt thấy quỷ hồn kia bay về phía bọn họ, Diệp Linh Lang lập tức thả Chiêu Tài.

“Chiêu Tài nếm thử mau, loại này có phải là ăn ngon hơn một chút không? Có phải là có dinh dưỡng hơn không?”

Chiêu Tài bình tĩnh bay ở đó, chờ con quỷ hồn vô tri kia xông lên, sau đó nuốt nó một ngụm.

Khi nó nhai còn phát ra tiếng rột roạt, nghe giống như là quỷ hồn ở bên trong còn đang giãy giụa, cuối cùng thì sau khi quỷ hỏa màu xanh lục kia cũng bị nuốt vào, đôi mắt màu đỏ tươi của Chiêu Tài đột nhiên sáng lên.

Nó vèo một cái xoay người lại, khiến cho Lục Bạch Vi cũng với Mục Tiêu Nhiên ở phía sau Diệp Linh Lang điên cuồng lùi lại phía sau.

Tuy ngày đó Diệp Linh Lang đã giới thiệu với bọn họ đây là sủng vật của nàng, nhưng lại nhìn thấy một lần họ vẫn vô cùng hoảng loạn, đặc biệt là khi nhìn thấy bộ dáng tàn nhẫn của nó khi xé xác một quỷ hồn khác, bọn họ thật sự không có cách nào dám nhìn thẳng vào nó.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

“Chiêu Tài, ý của ngươi là con quỷ hỏa màu xanh lục kia ăn rất ngon phải không?”

Chiêu Tài đứng đó không có mấy phản ứng, nhưng đôi mắt màu đỏ của nó lại sáng lên một chút để trả lời Diệp Linh Lang, nó vô cùng thích!

“Thích thì tốt rồi, lần này ta sẽ mang ngươi đi ăn thật no.”

Nói xong, Diệp Linh Lang quay đầu lại vẫy tay với Lục Bạch Vi.

“Sư tỉ, tỉ có muốn dắt Chiêu Tài đi chơi một chút không?”

Mục Tiêu Nhiên cùng Lục Bạch Vi trợn tròn hai mắt, sao lại có người có loại suy nghĩ này chứ?

Lục Bạch Vi đang muốn cự tuyệt…

“Muốn”

Mục Tiêu Nhiên đang đứng cạnh nàng, biết thân thể của nàng đang run lẩy bẩy: ???

Diệp Linh Lang đưa dây thừng trên cổ Chiêu Tài đưa cho Lục Bạch Vi.

“Sư tỉ, tỉ không cần phải sợ, Chiêu Tài sẽ không gây tổn thương bất kỳ người nào của Thanh Huyền Tông, trước khi nhận nuôi nó, muội đã bảo nhị sư tỉ làm cho nó một cái ảo cảnh, mỗi ngày nó đều xem, vì thế nó sẽ nhận ra người của Thanh Huyền Tông, sẽ không hạ khẩu.”

Nghe được lời này, Lục Bạch Vi to gan hơn dắt dây thừng của Chiêu Tài, túm hai cái phát hiện ra Chiêu Tài thật sự không công kích nàng, sau đó nàng thật sự hưng phấn nắm lấy Chiêu Tài chạy đi!

“Tiểu sư muội, nó thật sự ngoan quá, ta muốn mang nó đi chơi!”

Lục Bạch Vi mang theo Chiêu Tài xoay người chạy đi, vừa chạy còn hướng về phía kia hô to.

“La Diên Trung, bổn cô nương tới cứu ngươi đây, chờ ta!”

La Diên Trung đang chạy trốn một mình, nghe được tiếng kêu của Lục Bạch Vi thì kích động không thôi.

Bọn họ rốt cuộc phát hiện không thấy mình, bọn họ rốt cuộc cũng muốn tới cứu mình.

Nhưng mà, vì sao lại là Lục Bạch Vi mà không phải là Diệp Linh Lang tới cứu hắn? Nàng không phải là đồ cùi bắp sao? Nàng đáng tin cậy không? Nàng có thể tin tưởng sao?

Ý nghĩ này chỉ vừa lóe lên đã bị La Diên Trung bỏ qua, người ta đã chạy từ xa tới cứu mình, nói thế nào thì cũng tốt hơn là hiện tại tứ cố vô thân, hắn làm sao lại còn kén cá chọn canh chứ? Thật kỳ cục!

Vì thế, hắn chạy đến vị trí vừa rơi xuống đất hướng sau đó chạy theo đường khác, một đường đi thẳng xuống sườn núi, tốc độ tăng rất nhanh.

“Ta ở chỗ này! Mau tới cứu ta!”

Thật mau, hắn ở trên con đường hắc ám nhìn thấy Lục Bạch Vi đang hướng về phía mình chạy như điên tới.

Nàng tới rồi, nàng thật sự tới đây cứu mình.

Đang xúc động đầy cõi lòng, trái tim đầy cảm kích, tìm được người quen, tìm được đồng bọn, sắp được cứu vớt thì hắn nhìn thấy Chiêu Tài khổng lồ dữ tợn phía sau Lục Bạch Vi.

“A a a!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com