Mãn Môn Đều Là Phản Diện Hắc Hoá, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Là Hài Hước

Chương 152: Bọn họ chỉ cần tham dự, hỗ trợ đứng chót!



Ở quán trà đối diện với cửa hàng Nhất Diệp Già Thiên, đệ tử Thanh Huyền Tông bao một phòng, lúc này đang nhìn cửa hàng khách đến đầy nhà, vẻ mặt kinh ngạc cảm thán.

“Ngày hôm qua ta đã nói gì? Cửa hàng này nhất định sẽ rất đắt hàng!” Quý Tử Trạc vui vẻ không thôi.

“Haizz, sớm biết như thế này, ta mua toàn bộ cửa hàng trên con phố này, dựa theo mức độ đắt hàng như thế này, chỉ một giây là đã đủ hồi vốn rồi!” Lục Bạch Vi cảm thán một tiếng.

“Ngũ sư muội, muội có mua cửa hàng cũng vô dụng, chúng ta lại không có nhiều hàng hóa như vậy!” Kha tâm lan buồn cười: “Đúng không? Tiểu sư muội?”

Lúc đó, tiểu sư muội nhà bọn họ đang không chớp mắt nhìn chằm chằm vào khế ước cửa hàng kia, nhìn con số linh thạch tăng lên điên cuồng, sắp cười đến ngây người.

Thật nhiều tiền, thật là nhiều tiền quá đi!



Đúng lúc này, trên khế ước bỗng nhiên có một loạt con số chuyển màu đỏ, báo số lượng tồn kho đã hết.

“Đệ tử Liệt Dương Điện đến thăm, nhường đường một chút, tất cả nhường đường một chút cho ông đây!”

La Diên Trung vừa rống lên, những tán tu ở bên cạnh sợ hãi tới mức vội vàng chạy lui về phía sau, đệ tử Liệt Dương Điện thật sự không thể trêu vào.

“Nhất Diệp già thiên? Xì, thật là ghê gớm, người nào kiêu  ngạo như vậy?”

Sau khi xem xong, La Diên Trung lại đọc một chút bên cạnh rèm cửa.

“Ồ? Diệp? Linh? Không thể nào chứ!”

Hắn kích động chạy vào trong cửa hàng, một tiếng dễ nghe: “Hoan nghênh khách quý quang lâm.” Làm hắn càng xác định thêm, đây còn hông phải là giọng nói trong vận may tới hay sao?

“Các anh em đều tiến vào cho ta, cửa hàng của Diệp tử tỉ ta cần phải cổ động, để nàng khai trương đại cát!”

Sau khi đi vào, hắn không nhìn thấy nhóm người Diệp Linh Lang, ngược lại là thấy các loại trận pháp của cửa hàng.

Cửa hàng không có một tiểu nhị nào, cũng không có thương phẩm trưng bày bên ngoài.

Nhưng cửa hàng có bày tám cái bệ đá, trên mỗi bệ đá đều khắc chữ đơn giản rõ ràng.

Hắn nhấn vào lựa chọn lá bùa trên thạch đài, sau đó văn tự trên thạch đài nhanh chóng thay đổi, biến thành tên lá bùa hiện có

Bùa gia tốc, bùa biến lớn, bùa định thân, tất cả đều là đồ tốt!

Đã từng dùng bùa của Diệp tử tỉ, lại dùng tích phân đi đổi bùa trong môn phái, thật sự là quá lãng phí!

Thật may quá, gặp được cửa hàng của Diệp tử tỉ, hắn vội vàng mua sắm để trữ hàng.

Bùa gia tốc, đã bán hết

Bùa biến lớn, đã bán hết.

Bùa định thân, đã bán hết.



Thôi được rồi, mua thanh kiếm đi, kiếm của hắn đã bị Thái Tử ăn mất, còn chưa tìm được cái nào tốt.

Linh khí, linh kiếm, đã bán hết.

???

Đan dược, thanh tâm đan, đã bán hết.

!!!

La Diên Trung đột nhiên quay đầu lại, nhìn một mảng mênh m.ô.n.g toàn là người.

Làm gì, làm gì? Cửu Hoa Sơn mở cửa rồi, không lên núi đi, chen chúc ở cửa hàng này làm gì!

Phiền c.h.ế.t đi được!

“Ta không cướp được, đồ vật thật sự rất tốt sao?”

“Đương nhiên, có thể một ngày làm ra một trận pháp lớn như vậy, dùng phương thức không cần người bán để kinh doanh cửa hàng, khẳng định người ta là đại năng đó, cách bày cửa hàng cũng không bình thường, đổ vật có thể không tốt hay sao?”

“Thật sự rất tốt, hôm nay ta tới sớm, đoạt được vài tấm bùa, sau khi thử một tấm lại chạy tới để mua thêm trữ hàng, kết quả là bán hết sạch rồi!”

“Không chỉ có bùa là tốt đâu, ta vừa ở đây mua một thanh kiếm, tay nghề thật đúng là không thể chê được! Cũng không biết là sản phẩm từ đại tông môn nào, dù sao ta kiếm lời quá mức rồi!”

Đến giờ phút này, La Diên Trung cũng nghe không nổi nữa, hắn tức giận tới nỗi quay người chạy đi!

Hóa ra, cửa hàng của Diệp Tử Tỉ không cần hắn phải dẫn người đến cổ động!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Cửa hàng đã bán hết hàng, cảm ơn các vị quang lâm, thời gian bổ sung hàng hóa không có tính trước, có duyên sẽ gặp lại mọi người.”

Đừng hỏi, hỏi thì là chủ cửa hàng tùy hứng!

Những cửa hàng khác là nghĩ mọi cách để giữ khách, nàng thì ngược lại, có duyên thì gặp!

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

Trên Cửu Hoa Sơn.

Đoàn người Diệp Linh Lang sau khi lên núi, có người của Tông môn liên minh chờ ở cửa tiếp đón bọn họ.

Nhìn thấy bọn họ mặc đồng phục môn phái thống nhất, vừa xinh đẹp lại vừa lạ mắt, nhưng mà lại không thấy quen ai.

“Xin hỏi, các vị là…”

“Thanh Huyền Tông.”

“Thanh Huyền Tông? Tu tiên giới có Tông môn này hay sao?”

Người kia gãi gãi đầu, lật lật cuốn sổ trong tay, không thấy tên của Thanh Huyền Tông.

Lúc này, một người ở bên cạnh nói với hắn: “Có Thanh Huyền Tông, nhưng môn phái của bọn họ ngoài việc tham gia đại hội thu đồ đệ, chưa từng tham dự bất cứ hoạt động nào khác của Tông môn liên minh.”

“Thế có nghĩa là có rồi, chúng ta có tổng cộng chín đệ tử.” Bùi Lạc Bạch nói.

Hai người này liếc mắt nhìn nhau, tuy là không có thông báo trước, nhưng mà người ta cũng là một phần của liên minh, không thể cự tuyệt bên ngoài cửa được, vì thế liền phát ngọc bài cho bọn hắn.

“Mỗi người một cái ngọc bài, ở trên mặt viết tên của các ngươi, nó sẽ  đánh dấu mỗi người các ngươi là duy nhất của Võ Hội Đỉnh Phong. Khi dừng chân ăn cơm cũng như khi thi đầu đều phải dùng ngọc bài, xin đừng đánh mất.”

“Cảm ơn!”

“Còn nữa, lần đầu tiên các ngươi tới chắc là không có trưởng lão thống nhất báo danh, các ngươi cần phải tự mình đi báo danh từng hạng mục tương ứng. Cầm ngọc bài đến những nơi báo danh để đăng ký là được rồi!”

“Được!”

Sau khi nhận ngọc bài, bọn họ liền bay tới tới đỉnh núi đầu tiên, bên kia là nơi dừng chân của các đệ tử.

Điều kiện dừng chân là bình thường, gian nhà ở bốn người, nhưng điều kiện như vậy đã rất tốt rồi.

Rốt cuộc Tu tiên giới lớn lớn bé bé tới trăm tông môn, nếu tính đệ tử của mỗi tông môn tham gia số lượng bị khống chế khoảng năm mươi người, còn cả tán tu, còn cả chưởng môn trưởng lão, tổng số người cũng đến gần một vạn.

Cho nên phòng đệ tử bốn người là quá bình thường.

Chỉ là, nam đệ tử Thanh Huyền Tông có bốn người thì vừa đủ, nhưng nữ đệ tử có năm người, thừa ra một người cần phải ở cùng với người khác.

“Như vậy đi, năm người chúng ta cùng ở một gian cũng được, bốn cái giường kê sát nhau, chúng ta chen chúc một chút, tiểu sư muội nhỏ người, không chiếm bao nhiêu chỗ.”

Những người khác cũng cảm thấy sắp xếp như vậy là rất hợp lý, lần đầu bọn họ tới đây, để ai đơn độc ở một chỗ cũng cảm thấy không an toàn.

Vì thế, sau khi nhận ngọc bài bọn họ đều trở về phòng để chuẩn bị.

Võ Hội Đỉnh Phong sẽ chính thức bắt đầu sau ba ngày ở Cửu Hoa Sơn, ngày hôm sau các hạng mục tỉ thí sẽ công bố địa điểm và danh sách.

Bọn họ giống với tán tu tham gia tại chỗ, trước khi tới không có môn phái thống nhất báo danh, cho nên hôm nay bọn họ phải đến nơi báo danh để tự báo danh cho bản thân.

Bởi vậy, sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, sửa sang phòng ốc một chút, Bùi Lạc Bạch tới chỗ các nàng gõ cửa, báo với các sư muội cùng đi báo danh.

Khi một đám đều mặc đồng phục môn phái, cùng nhau xuất hiện nơi báo danh, bọn họ nhận được sự chú ý của toàn bộ mọi người.

“Đây là tông môn gì? Đệ tử phải tự mình báo danh sao?”

“Sư phụ của bọn họ mặc kệ sao?”

“Nhìn giống như là không có sư phụ vậy.”

“Trời ơi! Còn có loại môn phái này sao?”

“Cả tu tiên giới to lớn, việc lạ gì chẳng có. Bọn họ quan trọng là tham dự thôi, hỗ trợ đứng chót”

Lời này vừa nói, những tán tu đều nhìn bọn họ cười.

“Đúng vậy, nghĩ lại đã cảm thấy kích thích, năm nay có một tông môn đứng chót cùng với tán tu.”

“Này, các ngươi là tông môn nào?”

Bọn họ hỏi không lễ phép, các đệ tử Thanh Huyền Tông không ai phản ứng bọn họ.

“Thấy không? Đã bị làm nhục như vậy còn không kêu tên tông môn, cơ bản đều là tới chịu thua!”

Lời này vừa nói ra, toàn bộ người ở đó đều cười vang.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com