Lúc này, từ trong tông môn bị bọn họ cười nhạo, có một cô nhóc vừa nhìn đã thấy vô cùng đáng yêu, dáng vẻ ngây thơ, không rành thế sự tí nào.
Thấy nàng tuổi còn nhỏ, vóc dáng nhỏ, trên mặt còn có nét bụ bẫm của trẻ con, bọn họ càng cười đến mức không kiêng nể gì.
Môn phái này phải thiếu thốn nhân tài đến đâu mới để cho một đứa nhóc con miệng còn hôi sữa đến tham gia Võ Hội Đỉnh Phong chứ?
Các môn phái khác là chen chúc nhau muốn vỡ đầu mới đoạt được một trong 50 danh ngạch (1), ngược lại bọn họ, vừa liếc mắt nhìn một cái là thấy gom không đủ 50 người rồi.
“Đại thúc.”
Diệp Linh Lang gọi hắn một tiếng, người vừa nãy mới cười to nhất sửng sốt một chút.
“Nhóc con, có việc gì sao?”
“Vì sao ngươi cười nhạo chúng ta?”
Đứa nhỏ này thật sự quá ngây thơ rồi phải không? Ngây thơ đến nỗi muốn khiến cho bọn họ phải có đạo đức gánh nặng với việc cười nhạo.
“Cười nhạo thì cười nhạo thôi, làm gì có nhiều cái vì sao như thế?”
“Chỉ là, tông môn của chúng ta vừa yếu lại còn vô tổ chức vô kỷ luật, lại còn không có ai quản, một cơ hội tốt như vậy, ngươi chỉ dám cười nhạo hai tiếng thôi sao? Không lấy hành động thực tế ra đây kiếm chút lợi ích hay sao?”
???
Lời này thật sự quá có lý!
Nhưng mà vì sao từ miệng nàng nói ra? Sao kỳ quái như vậy?
Trong lúc đám người kia còn đang ngây ngẩn không biết phải nói như thế nào, Diệp Linh Lang lại mở miệng.
“Đại thúc, các ngươi cười nhạo chúng ta, chúng ta rất tức giận, chúng ta cũng có sĩ diện, hay là chúng ta đường đường chính chính đánh nhau một trận đi.”
Người kia sửng sốt.
“Nếu là ngươi thắng chúng ta, ta sẽ cho ngươi một ngàn trung phẩm linh thạch, nếu ngươi thua chúng ta, ta cũng không cần tiền của ngươi, ngươi biết môn phái của chúng ta vô cùng đáng thương chứ? Ngươi chỉ cần vì chúng ta phô trương thanh thế khi luận võ chính thức là được.”
Lời này vừa nói xong, không chỉ có người kia, ngay cả đám bảy tám người phía sau hắn cũng ngây ngẩn cả người.
Người ở Tu tiên giới, chuyện cãi nhau đến mức hạ chiến thư cũng rất nhiều, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ bị một đứa nhóc hạ chiến thư, hơn nữa nội dung còn… trẻ con như thế, hơn nữa, dựa theo tiền đặt cược, bọn họ thua không lỗ, thắng thì lại kiếm một đống đó!
Đây là tông môn nào? Vì sao nhóc con này lại ngốc nghếch như thế, không có người lớn nào đem về quản thúc hay sao? Không sợ bị thua hết tiền hay sao?
“Vì sao ngươi lại vẫn còn do dự? Tuổi lớn như vậy rồi, kinh nghiệm cũng nhiều, chẳng lẽ sợ một tiểu hài tử như ta lừa ngươi?”
Người kia nhìn lướt qua về phía sau Diệp Linh Lang, đồng môn của nàng tuổi đều nhỏ, tu vi không phải Trúc Cơ thì là Kim Đan, thoạt nhìn đúng là không hề lợi hại.
“Nói vớ nói vẩn, vì sao ta phải sợ ngươi?”
Hắn vừa nói xong, Diệp Linh Lang đã lấy ra một quyển trục, một cây bút.
“Vậy được rồi, chúng ta bắt đầu ký cam kết đi!”
Người kia sửng sốt, không phải chứ, nghiêm túc như vậy sao?”
Chỉ thấy Diệp Linh Lang soạt soạt vài cái viết rất nhiều chữ lên quyển trục, sau khi viết thì ký tên của mình, sau đó đưa cho hắn quyển trục, hắn cẩn thận nhìn lên.
Ta tự nguyện cùng đệ tử Thanh Huyền Tông cùng nhau đánh một trận võ đài, nếu ta thắng sẽ được một ngàn trung phẩm linh thạch. Nếu ta thua, sau này đến thời gian tỉ thí của một trong chín đệ tử từ trên xuống dưới của Thanh Huyền Tông đều phải xuất hiện đúng giờ, hò hét trợ uy cho bọn họ, phô trương thanh thế.
Ở phía trước chỗ người ký hợp đồng còn thừa một khoảng trống, phía dưới ký một cái tên, Thanh Huyền Tông Diệp Linh Lang.
“Ta đã ký rồi, đến lượt ngươi.”
Người kia nhìn đi nhìn lại vài lần, ước định vô cùng đơn giản, nội dung cũng không phải là quá mức, thật đúng như nàng nói, thắng kiếm một đống, thua không lỗ.
Bầu trời rơi xuống bánh có nhân? Thực sự có loại chuyện tốt như vậy sao?
Tông môn của bọn họ có phải là ngốc nghếch lắm tiền hay không?
Chờ chút, tông môn của bọn họ có phải đều ngốc giống nàng hay không thì khó mà nói, nhưng có vẻ rất nhiều tiền, đồng phục môn phái của bọn họ vừa nhìn đã thấy vô cùng tinh xảo, vừa nhìn đã biết là phải dùng rất nhiều tiền mới có thể tạo ra được.
“Ngươi còn đang do dự cái gì? Ta chỉ là một đứa nhỏ cũng đã ký rồi, một đại thúc như ngươi còn sợ hãi hay sao?”
Người kia do dự một giây, cắn răng ký một cái tên của mình, Đinh Gia Bằng.
Sau khi hắn ký, Diệp Linh Lang cầm quyển trục đưa cho những người khác.
“Hắn đã ký rồi, khẳng định sẽ không bị lừa. Có lợi ích mà không kiếm thì là đồ ngốc, tới đi, đi ngang qua đi dạo qua, trăm triệu lần không nên bỏ lỡ.”
…
Đinh Gia Bằng vừa mới ký tên cảm thấy có cái gì đó rất không phù hợp tí nào.
Có lợi ích mà không kiếm thì là đồ ngốc?
Nàng đang nói ai?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nhờ có Đinh Gia Bằng dẫn dắt, Diệp Linh Lang chỉ cần hét to một tiếng, bảy người lúc nãy còn cười nhạo bọn họ, toàn bộ ký tên.
“Đại thúc, ta nhìn các ngươi tuổi không nhỏ, đều quá hai mươi tuổi đúng không? Nam đệ tử của Thanh Huyền Tông chúng ta đến Cửu Hoa Sơn chỉ có một người vượt qua, các ngươi chờ một chút, ta đi gọi đại sư huynh tới đây luận võ với các ngươi.”
Diệp Linh Lang chạy về chỗ đệ tử Thanh Huyền Tông hỏi: “Đại sư huynh đâu? Còn đang bận báo danh cho chúng ta chưa xong hay sao?”
“Huynh ấy cùng với nhị sư tỉ còn đang điền tin tức, chắc là sắp xong rồi.
“Tiểu sư muội, vì sao muội muốn đánh đố với bọn họ?”
“Một đội cổ vũ miễn phí tội gì không nhận, bọn họ tự dâng mình tới cửa, mặt mũi của Thanh Huyền Tông không thể bị mất được. Lịch thi đấu của chúng ta lại dài như vậy, số trận đấu cũng nhiều như vậy, từng buổi đều chỉ có người một nhà kêu, nói cũng không cần nói, chẳng lẽ không tìm được mấy kẻ coi tiền như rác hay sao?
Các sư huynh sư tỉ khác trợn tròn hai mắt, nàng nghĩ thật sự rất chu đáo!
Những môn phái khác người đông thế mạnh, cho dù là trận nào cũng không hề thiếu người cổ vũ, nhưng bọn họ ít người.
“Nói nữa, cái dáng vẻ lúc nãy bọn họ đã thấy hắn không được ổn lắm, nhưng giọng lại dễ nghe. Loại người này cho dù đánh hắn một trận cũng là lãng phí sức lực, để cho bọn họ tận mắt nhìn thấy người mà bọn họ cười nhạo, là làm sao có thể hết lần này đến lần khác đánh đều thắng, xem thêm một lần sẽ tự mình đ.ấ.m n.g.ự.c hối hận bản thân vì sao lúc trước ngu như thế, làm thế có khó chịu không?”
Lời này vừa nói xong, những người khác không thể không nhìn về phía Diệp Linh Lang dựng ngón tay cái.
“Thời buổi này, g.i.ế.c người là việc nhỏ, tru tâm (2) mới là việc thú vị. Một lần tru tâm là ba tháng liền, đại khái sau này bọn họ ra ngoài không dám ăn nói thiếu đánh nữa.”
….
Những người khác ngay lập tức tiếp nhận được chủ ý này của Diệp Linh Lang, chỉ có Ninh Minh Thành chưa hiểu việc đời khiếp sợ nhìn nàng.
……
“Tiểu sư muội, muội như vậy…”
“Lục sư huynh, hắn mắng muội.”
“Nhưng mà…”
“Hắn mắng chúng ta!”
……
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương "I will tell you lovely stories"
“Đại sư huynh đâu rồi? Gọi huynh ấy lại đây đánh nhau.”
Rất nhanh, Bùi Lạc Bạch vừa mới vất vả báo danh lưu trình xong, vừa định quay đầu đã bị Diệp Linh Lang ôm cánh tay lôi đi.
“Có chuyện gì thế tiểu sư muội?”
“Muội thay huynh nhận một hồi luận võ.”
???
“Không cần nhiều thời gian đâu, về cơ bản là không cần đánh, chỉ cần bộc lộ quan điểm là được.”
Nói xong, Diệp Linh Lang đã túm Bùi Lạc Bạch tới trước mặt bảy người Đinh Gia Bằng.
“Đại sư huynh của ta tới rồi, đi đâu đánh bây giờ? Mau lên, ta còn vội trở về tu luyện!”
Nhìn thấy một tông môn không có chưởng môn trưởng lão gì bỗng nhiên xuất hiện một đại sư huynh Nguyên Anh kỳ, bảy người Đinh Gia Bằng ký cam kết: ???
Bùi Lạc Bạch còn chưa biết phải làm gì đã bị tiểu sư muội túm đến trước mặt một đám tán tu: ???
“Các ngươi chỉ là bảy tiểu Kim Đan nhỏ bé, muốn từng người lên hay muốn một lần toàn diệt?”
Trước khi ký cam kết, ngươi cười nhạo chúng ta, ta rất tổn thương
Sau khi ký cam kết, các ngươi chỉ là bảy Kim Đan nhỏ bé.
…
Mắt thấy cảm xúc của bảy người đối diện từ khiếp sợ đến chấn động đến nỗi khó có thể chấp nhận được trong một khoảng thời gian ngắn, Diệp Linh Lang quơ quơ quyển trục trong tay.
“Hay là đừng đánh nữa, trực tiếp nhận thua đi, trước khi tỉ thí bị hành hung, ta sợ sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng các ngươi khi tỉ thí.”
…
Đừng nói nữa, không có câu nào của ngươi là không ảnh đến tâm trạng của chúng ta cả!
“Có ký hay không? Không kêu ta gọi người bây giờ!” Diệp Linh Lang quay đầu lại: “Sư huynh sư tỉ, bọn họ bắt nạt muội!”
Nàng vừa mới kêu, toàn bộ đoàn người phía sau chạy tới, động tác nhất trí, mặt lộ ra vẻ hung ác.
……
Tình hình lúc đầu là như thế nào? Không phải bọn họ tới kiếm lời hay sao?
____
(1) Danh ngạch: Một vị trí trong danh sách, trong trường hợp này là danh sách tham gia Võ Hội Đỉnh Phong