Mãn Môn Đều Là Phản Diện Hắc Hoá, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Là Hài Hước

Chương 154: Chuyên tâm chuyên chú tu luyện, đó là trách nhiệm của mỗi người Thanh Huyền Tông



Bảy người đối diện do dự một hồi.

Cuối cùng Đinh Gia Bằng đứng dậy đầu tiên.

“Nếu là ký cam kết luận võ, vậy thì đường đường chính chính so đấu một trận, ta không thể làm loại chuyện không đánh mà hàng được, vị huynh đài này, xin chỉ giáo!”

Đinh Gia Bằng ngay tại chỗ rút ra trường kiếm của mình, khí thế tăng cao.

Sáu tán tu khác ở phía sau kích động nhìn hắn.

Tám người Thanh Huyền Tông ở phía đối diện đồng tình nhìn hắn.

“Đại sư huynh, hắn bảo huynh đánh hắn, yêu cầu này vất vả sư huynh thỏa mãn hắn một chút.”

Đinh Gia Bằng toàn thân tràn ngập cốt khí vừa mới muốn xin được chỉ giáo để nhìn xem chênh lệch đến đâu: …

Chưa đánh mà tâm trạng đã không còn, con nhóc này phiền phức thật!

Bùi Lạc Bạch cho đến tận giờ vẫn không biết là chuyện gì, nhưng mà tiểu sư muội bảo hắn đánh, vậy thì hắn đánh một chút.

Vì thế, vừa lúc Đinh Gia Bằng xông lên, Bùi Lạc Bạch ngay cả vũ khí cũng chưa lấy ra, giơ tay đánh một chưởng, Đinh Gia Bằng cả người lẫn kiếm bay ra ngoài, đụng vào bờ tường phía sau ngã xuống.



Thực lực không chênh lệch nhiều thì có thể chỉ giáo, nhưng chênh lệch một trời một vực thì là tìm đánh.

Trong lòng đau khổ vô cùng, hắn ngẩng đầu, đang chuẩn bị nói mấy câu vãn hồi danh dự.

Nhưng mà ai biết được, vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy sáu người còn lại chạy đến ký tên nhận thua, người sau nhanh hơn người trước.

Trời ạ!

Hắn vì sao lại muốn tìm đánh thế này?

Sau khi ký tên, Diệp Linh Lang đu đưa quyển trục trong tay.

Hãy nhớ kỹ tên ta, ngày kia nhớ phải đến đây cổ vũ hò hét, tiếng phải thật to, thanh thế phải thật mạnh, các ngươi nếu là chạy trốn, trừ phi rời khỏi Cửu Hoa Sơn, nếu không ta sẽ tìm từng người một đó.”



Bọn họ rốt cuộc là vì sao tự bán chính mình?

Đám người Diệp Linh Lang khi đến đã nhanh, khi rời đi cũng nhanh, giống như là tới báo danh, thuận tay tuyển mấy cổ động viên, khi đi tâm trạng còn rất nhẹ nhàng.

Bùi Lạc Bạch thấy quyển trục trong tay Diệp Linh Lang lặp đi lặp lại rất nhiều thứ, đây thật sự là việc mà một mình tiểu sư muội của bọn họ làm hay sao?

“Đại sư huynh đừng nhìn nữa, từ nãy tới giờ đệ cũng đã ngạc nhiên rồi, nhưng đây đúng là sự thật!” Ninh Minh Thành nói.

“Sao các ngươi không cản một chút?”

“Chúng ta? Đại sư huynh, không có huynh ở đây, đệ không có đồng minh.”

???

“Đến tận bây giờ mà huynh vẫn chưa cảm giác được hay sao? Chín người chia ra thành ba đội, đệ với sư huynh một đội, những người khác một đội, một mình tiểu sư muội một đội, khả năng nhận thức giữa ba đội là có ngăn cách.”



Hắn lại không ngốc, đúng là có thể cảm giác được.

Ngoài hắn và Ninh Minh Thành ra, những người khác có thể vô cùng nhanh chóng tiếp thu được những chuyện khó có thể tưởng tượng được.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

“Thôi, sớm hay muộn sẽ chỉ còn lại hai đội!”



Như vậy mới là có lý.

Sau khi báo danh xong, bọn họ đã trở về phòng nghỉ ngơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Sắp đến giờ chia tay, Diệp Linh Lang chạy tới dặn dò.

“Các sư huynh, đội cổ động viên muội đã tìm cho các sư huynh rồi, nếu các huynh đánh chưa được bao nhiêu đã bị loại, sẽ vô cùng mất mặt! Vì thế hai ngày tới các sư huynh đừng ra ngoài, chỉ cần không ăn không uống không ngủ mà tu luyện, muội còn có một loại phù mới nghiên cứu dùng để nâng cao tinh thần, cho mỗi người một chồng, khi nào mệt mỏi mệt nhọc gì đó chỉ cần dán một tấm, đảm bảo là tinh thần sẽ vô cùng sảng khoái.



Nhìn tiểu sư muội phát cho mỗi người một chồng, trong lòng cả bốn sư huynh đều vô cùng phức tạp.

Bọn họ vẫn rất tự giác, thật sự không cần phải như thế.

“Đúng rồi, Béo Đầu sẽ có thể kiểm tra bất chợt, các sư huynh đừng nên sợ hãi.”

….

Thật sự cần phải như vậy sao? Không thể đào ngũ được hay sao?

“Các huynh không muốn bị Béo Đầu mách lẻo đó chứ? Cái quả đó, nó nói chuyện không hề dễ nghe chút nào.”

Trong nháy mắt lại quay trở về nỗi sợ hồi trước ở Thanh Lan Phong bị tiểu sư muội chi phối.

Bùi Lạc Bạch hít một hơi dài.

“Tiểu sư muội yên tâm, các sư huynh đều rất tự giác.”

Diệp Linh Lang gật gật đầu, cảm thấy vô cùng mỹ mãn xoay người đi, sau khi đi hai bước lại nhịn không được mà quay đầu lại.

“Các sư huynh siêu giỏi, muội chờ các huynh đại sát tứ phương rồi mang muội đi chơi đùa khắp nơi nha!”

Bốn sư huynh bị dáng vẻ này của nàng làm cho buồn cười, trong nháy mắt kia lại bỗng nhiên cảm thấy, đúng là nên nỗ lực một chút, nếu không lại không bảo hộ được tiểu sư muội thích gây chuyện khắp nơi như thế.

Diệp Linh Lang rõ ràng biết, cổ vũ sư huynh cần phải vừa đ.ấ.m vừa xoa, nhưng cổ vũ sư tỉ thì không giống, chỉ cần điên cuồng nịnh nọt, càng ngọt càng tốt.

Vì thế, ngay sau khi trở lại phòng, nàng đã mở ra hình thức khen ngợi.

Sau khi khen vài câu, Nhị sư tỉ đi luyện ảo thuật, tam sư tỉ đi luyện khí, tứ sư tỉ đi luyện đan, ngay cả ngũ sư tỉ bình thường rất lười biếng cũng bắt đầu luyện không ngủ không nghỉ.

Thịnh thế này đúng như nàng mong muốn.

Vì thế, nàng cũng bắt đầu ngồi xuống nhắm mắt lại đả tọa tu luyện.

Cửu Hoa Sơn có chỗ tốt này, linh khí là vô cùng đậm đặc, ở nơi này nếu không tu luyện cho tốt thì thật là có lỗi với điều kiện và tài nguyên ở đây.

Nhưng mà đúng là có rất nhiều người không quan tâm đến việc tu luyện.

Nơi này nhà ở nhỏ, cách âm kém, thường thường là có âm thanh ở bên ngoài bay tới.

“Không cần thảo luận về nàng nữa, có cái gì hay ho đâu, còn không phải là lợi hại một chút thôi sao? Hay là nói về những người khác đi, hôm nay ta nhìn thấy thủ tịch đại đệ tử của Côn Ngô Thành Tư Ngự Thần! Hắn vô cũng đẹp trai! Tuy hiện tại vẫn là Nguyên Anh, nhưng ta cảm thấy hắn mạnh hơn nhiều so với năm năm trước! Biết đâu đứng đầu tổ cao cấp năm nay lại là hắn!”

“Haizz, vì sao ta không may mắn như vậy chứ! Ngươi ở đâu nhìn thấy hắn? Ta rảnh đến đó để có thể chạm mặt, biết đâu lại nhìn thấy! Ta thích hắn từ lâu rồi, người gì vừa đẹp trai vừa mạnh lại vừa tốt!”

“Các ngươi đều thích Tư Ngự Thần, ta lại không giống, ta thích thủ tịch của Liệt Dương Điện Hách Liên Phóng. Nhìn hắn vừa soái vừa tà, không giống người bình thường!”

“Ai bảo mọi người đều thích Tư Ngự Thần? Ta thích thủ tịch Ẩn Nguyệt Cung Liễu Nguyên Húc, các ngươi không biết đâu, hắn…”

Diệp Linh Lang không nghe nổi nữa, “Ằm” một tiếng, dùng sức đẩy cửa phòng, mấy nữ đệ tử bên ngoài cửa phòng ngừng thảo luận, kinh ngạc nhìn nàng, chỉ thấy sau khi nàng đóng cửa phòng thì nhanh chóng chạy mất.

“Vì sao sẽ có một nhóc con nhỏ như vậy?”

“Không biết, nhỏ như vậy có tới đây cũng là chịu đánh thôi, bé thế này cũng có thể có được danh ngạch, khẳng định là con gái của chưởng môn hay trưởng lão của tông môn.”

Diệp Linh Lang chạy đến cửa phòng của các sư huynh, lấy phù bút ra vẽ rất nhiều cách âm phù, sau đó dán lên cửa và cửa sổ rất nhiều.

Cái thứ gì chứ? Những người này bị bệnh hay sao? Thích Tư Ngự Thần thì thôi đi, vì sao còn thích cả loại đầu trâu mặt ngựa như Hách Liên Phóng và Liễu Nguyên Húc chứ? Thật đúng là đáng sợ quá đi!

Nghe mấy thứ này đầu óc sẽ không sạch sẽ, sẽ vô cùng nhiễu loạn đạo tâm đó trời ơi!

Sau khi dán, Diệp Linh Lang nhanh chóng chạy về phòng của nàng, trước mặt đám tu sĩ kia lại bạch bạch bạch dán thật nhiều bùa cách âm, dán xong thì vào phòng rồi đóng cửa phòng lại.

Ngăn chặn tin tức rác rưởi, tuyệt đối không bị người khác làm cho suy sụp.

Chuyên tâm chuyên chú tu luyện, đó là trách nhiệm của mỗi người Thanh Huyền Tông.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com