Mãn Môn Đều Là Phản Diện Hắc Hoá, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Là Hài Hước

Chương 178: Nói chuyện phải chú ý tình huống!



Nàng cắn răng một cái, nhanh chóng tăng trạng thái của bản thân đến cao nhất, lấy toàn lực trong thời gian ngắn nhất giải quyết Diệp Linh Lang.

Nhưng mà, khi nhìn thấy nàng toàn lực tăng lên trạng thái khai chiến, Lục Bạch Vi dứt khoát bỏ toàn bộ trường phụ trợ dưới chân đại sư huynh, đem tất cả đều dồn về dưới chân Diệp Linh Lang.

Bùi Lạc Bạch còn đang đánh đến trời đất tối sầm: …

Cho nên, tình cảm sẽ biến mất phải không?

Diệp Dung Nguyệt đang chuẩn bị tốc chiến tốc thắng: …

Nàng hoài nghi bản thân mình bị tính kế.

Chỉ có Diệp Linh Lang vẻ mặt bình thường nhìn thấy dưới chân mình tăng thêm vài vòng sáng, tâm tình vui sướng cầm lấy kiếm c.h.é.m về phía Diệp Dung Nguyệt, được thiên vị nên kiêu ngạo.

Diệp Dung Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo kia của Diệp Linh Lang quả thực bị chọc giận đến điên mất, thật không công bằng! Quá không công bằng!

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

Nhưng không công bằng thì vẫn phải đánh, nàng cố hết sức ứng chiến với các loại công kích của Diệp Linh Lang, bị đánh đến mức bại lui liên tiếp.

Diệp Linh Lang càng đánh càng mạnh, Diệp Dung Nguyệt càng đánh càng tức nghẹn người, hỏa lực đều tập trung đến chỗ nàng, tất cả phụ trợ về phía Bùi Lạc Bạch đều hủy bỏ, đại sư huynh của nàng thời gian lâu như vậy còn chưa thắng hay sao?

Rốt cuộc hắn là làm cái gì không biết? Có thế này mà cũng muốn tranh đệ nhất của tổ cao cấp ư? Trình độ này thì có tư cách gì để tranh đệ nhất?

Nàng bị chọc giận đến điên rồi, tức giận đến nỗi tâm phiền ý loạn, tức giận đến mức không thở nổi, tức giận đến nỗi ra chiêu cũng bị lỗi.

Nhìn thấy tình trạng này của nàng, trái tim của chưởng môn Thất Tinh Tông chìm vào đáy cốc.

Ngay cả Diệp Dung Nguyệt cũng bị áp chế đến như vậy, trận chiến tổ đội này thật sự không còn hy vọng.

Ngay trong lúc hắn không ngừng kỳ vọng phát sinh kỳ tích, Diệp Dung Nguyệt bị Diệp Linh Lang đá một chân ra khỏi võ đài.

“Thùng” một tiếng vang lên, Diệp Dung Nguyệt bị phán định đào thải, nàng trở thành người thứ nhất của Thất Tinh Tông bị loại.

Nàng ngã trên mặt đất, sắc mặt vô cùng khó coi, tay nắm kiếm không ngừng phát run.

Các nàng đúng là đang nhằm vào chính mình, cố ý, ác ý nhầm vào mình.

Có hỗ trợ của Lục Bạch Vi, Diệp Linh Lang đối chiến với nàng căn bản là không công bằng, các nàng là hai đánh một, không, còn quá đáng hơn là lấy hai đánh một!

Nàng không phải là bị thua Diệp Linh lang, nàng là bị thua bởi đám đồng môn phế vật của nàng!

Nàng nhận mọi áp lực, kết quả không có ai ở chỗ khác có thể phá cục, phí công nàng một mình bị đánh cho kiệt sức, làm cho nàng là người đầu tiên bị loại, làm nàng mất hết thể diện.

Dựa vào cái gì? Nàng không phục! Nàng không phục một chút nào!

Thực lực của nàng căn bản không thua Diệp Linh Lang!

Đó không phải là chênh lệch của nàng, đó là do chênh lệch đồng môn, nếu là ở Thanh Huyền Tông có nhiều đồng môn trợ giúp như vậy, nàng căn bản không cần phải đánh lâu như vậy!

“Trời ạ, hy vọng đều đặt vào trên người Diệp Dung Nguyệt, kết quả nàng là người đầu tiên bị loại, nàng đánh không lại Diệp Linh Lang, một Kim Đan lại thua một Trúc Cơ đánh bại, nàng không phải là thiếu nữ thiên tài hay sao? Sao lại thua thảm như vậy?”

“Hãy nói rõ được không? Diệp Linh Lang là được hỗ trợ, còn hỗ trợ gấp đôi! Diệp Dung Nguyệt thì không có! Nếu công bằng đối chiến, Diệp Linh Lang căn bản không đánh lại Diệp Dung Nguyệt, hai đánh một mà thắng thì có gì đáng kiêu ngạo? Đổi ngươi đi đánh, ngươi còn mất mặt hơn! Hơn nữa, nếu không phải Diệp Linh Lang đánh không lại Diệp Dung Nguyệt, Lục Bạch Vi cần gì phải tăng phụ trợ cho nàng? Càng thêm nhiều có nghĩa là trong lòng các nàng càng hoảng hốt!”

Bị người ái mộ Diệp Dung Nguyệt mắng một hồi, xung quanh khu vực kia không có ai dám nói gì không tốt về Diệp Dung Nguyệt.

Sau khi Diệp Dung Nguyệt bị loại, Lục Bạch Vi và Kha Tâm Lan không có uy h.i.ế.p lại càng không kiêng nể gì, mà Diệp Linh Lang đã không còn đối thủ, nàng liền chạy đến giúp Quý Tử Trạc.

Quý Tử Trạc đang một chọi hai, sau khi Diệp Linh Lang gia nhập thì thành hai đánh hai, nhanh chóng đánh rớt hai đối thủ Kim Đan ném xuống.

Sau khi hai người bọn họ không có đối thủ thì chạy đến chỗ Ninh Minh thành, ba đánh hai lại ném hai người còn lại ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Ngay sau đó ba người bọn họ lại đến chỗ Mục Tiêu Nhiên, ném Nguyên Anh kia ra!

Cuối cùng, trên võ đài chỉ còn lại một mình Đường Nhất Phàm.

Đệ tử Thanh Huyền Tông không khách khí vây xung quanh hắn, sau đó đánh hắn tơi bời, căn bản không để bụng cái gì là lấy nhiều đánh ít, cái gì là đánh nhau công bằng, đánh cho sướng tay rồi hãy nói sau.

Đường Nhất Phàm không nghĩ tới mình trở thành người xui xẻo nhất của Thất Tinh Tông, trước khi bị ném xuống, hắn bị đánh quá thảm.

Đường Nhât Phàm vừa rơi xuống, trong nháy mắt, “Thùng” một tiếng, thi đấu đã tuyên bố kết thúc.

Thanh Huyền Tông thắng, lại là toàn thắng khi cả đội vẫn còn nguyên!

Giây tiếp theo, dưới sự hò hét của đội cổ vũ Thanh Huyền Tông, toàn bộ thính phòng phát ra một trận vỗ tay nhiệt liệt, tiếng hoan hô, tiếng ủng hộ, các loại âm thanh nối liền không dứt.

Trận thi đấu tổ đội này quá hay! Mỗi người củ Thanh Huyền Tông đều thể hiện sự thần thông cùng với sự phối hợp ăn ý cường đại, làm người xem mắt sáng ngời.

Cách chiến đấu tổ đội như thế đã kết thúc thời đại trước đây, thi đấu tổ đội đều dựa vào từng cá nhân mạnh mẽ, ra đời một phương thức đánh tổ đội hoàn toàn mới, để cho tất cả mọi người của Tu Tiên giới nói chuyện say sưa nhiều năm.

Lúc này, trong thính phòng, Nhậm Đường Liên cười như hoa.

“Thật ngại quá, vừa đánh cược một cái đã kiếm được bốn vạn thượng phẩm linh thạch, cảm ơn các vị!”

“Ngươi đã sớm biết hay sao?” Điện chủ Liệt Dương Điện nói.

“Không biết, ta chỉ cảm thấy bọn họ thú vị thôi. Hơn nữa, ta vẫn luôn không hiểu, vì sao các ngươi lại xem thường một tông môn mà toàn đội đều có thể vào vòng chung kết? Thời đại thay đổi rồi, tư tưởng cổ hủ cố hữu cũng nên thay đổi thôi!”

Các chưởng môn khác không nói chuyện, hiển nhiên là không muốn chấp nhận.

Lúc này, hắn bỗng nhiên đứng lên, hỏi các đệ tử Thanh Huyền Tông đang ở trên võ đài chuẩn bị xuống dưới: “Đệ tử Thanh Huyền Tông, đợi một chút!”

Thấy bọn họ dừng chân lại, Nhậm Đường Liên nói: “Ta muốn biết, trận đánh tổ đội này các ngươi đánh thắng thì có cảm giác thế nào? Có tin tưởng trận tiếp theo cũng có thể thắng hay không?”

Câu hỏi của hắn vừa kết thúc, những đệ tử khác quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Linh Lang, Diệp Linh Lang đang chuẩn bị mở miệng, Nhậm Đường Liên bỗng nhiên lại nói: “Ta muốn mời người biểu hiện tốt nhất hôm nay là Lục Bạch Vi trả lời một chút.”

Nhậm Đường Liên nói xong thì cười vô cùng gian trá.

Hắn cũng đã hỏi thăm qua, những đệ tử khác của tông môn này đều tương đối già dặn, chỉ có hai Trúc Cơ là không, hỏi một người ngây thơ ngốc nghếch như Lục Bạch Vi là dễ nhận được đáp án chân thật nhất.

Lúc này toàn bộ người xem trên khán đài cũng mong chờ câu trả lời, bọn họ cũng muốn biết hôm nay Thanh Huyền Tông đánh tuyệt đẹp như vậy, rốt cuộc là ở trình độ nào.

“Trận đánh này vô cùng dễ dàng, đệ tử Thất Tinh Tông vừa nhẹ nhàng lại vừa xinh đẹp, không hung tàn cũng không ăn người, sẽ không càng ngày trở nên càng mạnh, cũng không phải là không biết mệt mỏi, cũng không phải là đánh xong sẽ được ăn cơm. Đây là trận đánh tổ đội nhẹ nhàng nhất trong mấy ngày nay của bọn ta, cảm ơn đệ tử Thất Tinh Tông, ta…”

???

Làm sao mà nghe không hiểu gì cả?

Thấy toàn trường đều ngây ngẩn không hiểu gì, Diệp Linh Lang đẩy Lục Bạch Vi ra.

“Nói chuyện phải chú ý tình huống!”

Lục Bạch Vi sửng sốt, xong rồi, không nghĩ nhiều như vậy.

“Cảm ơn đệ tử Thất Tinh Tông đã làm đối thủ của chúng ta, cho chúng ta có một trận đại chiến vui sướng như thế, đối phương rất mạnh, chúng ta đánh thật sự đã cố hết sức, hai bên sức lực ngang nhau, cuối cùng là do chúng ta may mắn hơn nên có thể giành chiến thắng, hy vọng đối thủ tiếp theo có thể giơ cao đánh khẽ.”

Những lời này thì có thể hiểu, nhưng khác gì không nghe đâu!

Toàn tông từ trên xuống dưới của Thất Tinh Tông đều giận muốn điên rồi!

Chưởng môn Thất Tinh Tông trực tiếp đứng lên phất tay áo rời đi, một giây cũng không muốn dừng lại.

“Tiểu sư muội, tỉ nói gì sai sao?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com