Chỉ thấy Diệp Linh Lang lấy ra từ nhẫn một bức tranh, bức tranh cuộn tròn chậm rãi mở ra, ở bên trong xuất hiện một bé gái đang tươi cười, xinh đẹp giống như bông hoa nhỏ.
Khi nhìn thấy nó, Doãn Thi Hàm không nhịn được mà ôm mặt khóc.
Đó là nàng năm mười hai tuổi, cha nàng tự tay vẽ tranh chân dung cho nàng, treo trong phòng nàng, phía dưới còn chữ ký của cha.
“Giữ lại đi, rất quý!”
Nàng đã khóc không thành tiếng, một chữ cũng không thể nói ra, chỉ có thể gật đầu
Diệp Linh Lang cuộn lại bức tranh, sau đó bỏ vào lòng bàn tay nàng.
“Còn có cái này cho ngươi.”
Diệp Linh Lang thì móc ra một phong thư từ trong nhẫn.
“Đay là lá bùa do ta vẽ, bên trong có một bộ hoàn chỉnh gồm có mười tám tấm, gia tốc, ẩn thân, chạy trốn đều có, ta tặng cho ngươi!”
Doãn Thi Hàm cảm động nhận lấy bùa mà Diệp Linh Lang tặng, thật cẩn thận nhận lấy.
“Cảm ơn công chúa điện hạ, cảm ơn ngươi đặc biệt chuẩn bị phần quà này cho ta, ta rất thích.”
“Cũng không phải.”
Nước mắt của Doãn Thi Hàm đang định rơi xuống bỗng nhiên dừng lại ở hốc mắt.
???
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương "I will tell you lovely stories"
“Ta làm mấy trăm bộ, thuận tay đưa cho ngươi một bộ, còn lại chuẩn bị mang ra cửa hàng bán kiếm một đống tiền.”
…
Doãn Thi Hàm tức khắc không muốn khóc nữa.
Hóa ra trong tay nàng cầm chỉ là một trong một trăm phần thôi.
Công chúa điện hạ quả nhiên bác ái.
“Ngươi còn muốn nữa không?”
“Hả?”
“Giá hữu nghỉ giảm chín phần, nếu muốn thì nhanh mua, nếu không ta chỉ cần cho vào cửa hàng là sẽ hết.”
…
Cảm xúc thương tâm kia của Doãn Thi Hàm không còn sót lại chút nào, rốt cuộc người nào cũng cần phải kiếm tiền.
“Không cần đâu, một bộ cũng đủ.”
“Uhm, vậy thì ta đi đây.”
“Chờ chút, ở đây ta còn có một tin tức muốn nói cho ngươi.”
Diệp Linh Lang dừng bước chân.
“Vị tỉ tỉ tốt của Diệp Dung Nguyệt của ngươi bị chưởng môn Thất Tinh Tông phạt hối lỗi ở Tư Quá Nhai nửa năm.”
Diệp Linh Lang sửng sốt.
“Cấu kết với Yêu tộc cũng chỉ bị phạt hối lỗi nửa năm ư?”
Người tu tiên thọ hơn so với người bình thường rất nhiều, nửa năm chỉ là một cái búng tay mà thôi.
“Nàng không chịu thừa nhận bản thân mình cấu kết với Yêu tộc, chỉ nói là mình bị che giấu, khóc lóc đến không thở được, diễn vô cùng nhập tâm.”
“Cho nên bọn họ đều tin sao?”
“Có phải thật sự tin hay không thì không biết, nhưng nàng là đệ tử Thất Tinh Tông, minh chủ không tiện nhúng tay, mà chưởng môn Thất Tinh Tông thì rõ ràng không bỏ được hạt giống tốt như vậy, thuận nước đẩy thuyền mà tin tưởng thôi!”
Diệp Linh Lang gật gật đầu, hào quang nữ chủ mạnh như vậy, không thể có chuyện chỉ cần có một tội danh đã tèo.
Nhưng ít ra nàng cũng phải nghỉ nửa năm đúng không? Cũng coi như là một chuyện tốt.
Hơn nữa, sau này nếu có chuyện gì liên quan đến Yêu tộc, như vậy phản ứng của mọi người sẽ là nghĩ đến nàng đầu tiên đúng không?
Người không bị hủy, nhưng thanh danh đã không tốt rồi.
“Uhm, ta biết rồi.”
“Được, chúng ta có duyên sẽ gặp lại.”
“Đi thôi! Nhị sư huynh, lục sư huynh mau cùng đi nào!”
Diệp Linh Lang gọi một tiếng rồi bay lên.
Ninh Minh Thành và Thẩm Ly Huyền hai người nhanh chóng đi theo phía sau nàng rời đi.
Ba người vừa mới bay lên, trong lòng Ninh Minh Thành nôn nóng lại không kìm nén nổi, tiếp theo phải đi đâu đây?
Những người khác đều không ở Thanh Huyền Tông, tiểu sư muội có phải là vẫn trong tay hắn hay không?
Nói cách khác, những ngày tiếp theo này họ vẫn cùng đi với nhau ư? Không phải chứ?
Thế này sao được? Các sư huynh khác chỉ mang một lần, không có thấy ai xui xẻo mà mang tận hai lần đâu.
Vì thế, hắn lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Ly Huyền, nhị sư huynh mạnh mẽ như thế, nhất định… “Bụp” một tiếng, trán hắn lại bị đập một cái.
…..
Hiện tại chỉ một ánh mắt của hắn mà nhị sư huynh cũng hiểu hay sao?
Bọn họ từ khi nào đã ăn ý với nhau như thế?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tại Thanh Vân Châu.
Khi đệ tử tông môn cùng với các chưởng môn trưởng lão còn đang cảm thán vì sao Thanh Vân Châu có thể sạch sẽ như thế, đừng nói là một cái xác cũng không có, ngay cả linh thảo cũng hết, Nhậm Đường Liên đã nhanh chóng đứng dậy rời khỏi Thanh Vân Châu.
Hắn đi vào dạo qua một vòng, sau khi không cảm thấy được hơi thở của đại yêu đã vội vàng bay nhanh ra ngoài.
Hắn chỉ sợ mình chậm một bước, đồ nhi của hắn lại chạy trốn.
Quả nhiên, khi hắn vừa bay ra, đã nhìn thấy Diệp Linh Lang muốn bỏ chạy rồi!
Vì thế, hắn không nói hai lời đã trực tiếp tăng tốc bay về phía trước, hắn cũng không tin nghịch đồ này lần này lại có thể chạy trốn!
Trong khi nội tâm của Ninh Minh Thành còn đang dày vò, phía sau bọn họ bỗng nhiên truyền đến tiếng động, giống như có một tồn tại nào đó rất mạnh đang đuổi theo, tư thế kia nhất định không chỉ là Nguyên Anh.
Ba người vội vàng quay đầu, chỉ thấy không biết từ khi nào Nhậm Đường Liên đã đuổi tới phía sau bọn họ, chỉ trong chút xíu nữa là sẽ đuổi tới.
“Tiểu sư muội, sư phụ muội tới rồi, muội muốn dán phù chạy trốn không?”
“Không chạy.”
“Hả? Thật vậy ư? Muội không chạy thoát sao? Muội muốn cùng hắn về Kính Hoa Sơn ư?”
Hai mắt của Ninh Minh Thành sáng ngời, vô cùng hưng phấn.
“Nghĩ cái gì thế? Hắn còn thiếu một phần quà cho muội, đồ vật chưa tới tay làm sao đi ngay được?”
…
Ninh Minh Thành hơi khẩn trương một chút, hắn thật cẩn thận tiếp tục hỏi.
“Sau khi đồ vật kia tới tay vẫn phải đi sao?”
“Muội muốn đi làm vũ khí, đương nhiên phải đi chứ.”
Trái tim Ninh Minh Thành rớt xuống đáy cốc.
“Nếu không thì sao, đi cùng với hắn cũng có thể.”
“Hả?”
“Linh Lang! Ngươi đứng lại cho vi sư!”
Nhậm Đường Liên đuổi theo rất nhanh.
“Rốt cuộc ta cũng tóm được con rồi!”
“Cũng không hẳn, con ở chỗ này chờ người đó, người không thấy sao?”
Nhậm Đường Liên sửng sốt, vì sao lại cảm giác nàng sắp đảo khách thành chủ rồi? Không đến mức chứ? Việc này cũng có thể sao?”
“Con chờ vi sư làm cái gì?”
“Vừa nãy người nói sẽ cho con một phần đại lễ. Chúng ta quen biết như vậy rồi, không cần phải nói khách khí nữa, người cũng không cần phải rối rắm đưa cho con cái gì mới là không bạc đãi con, để con trực tiếp lên đơn.”
…
Cảm xúc của Nhậm Đường Liên hỏng rồi.
“Nhưng hiện tại không vội vã, con muốn đi đến cửa hàng Nhất Diệp Già Thiên trước, nghe nói sư phụ có một cái tàu bay, tuy không lớn nhưng cũng đủ để đem theo ba người chúng con, người mau lấy ra để mang con đi đi!”
Nhậm Đường Liên đã quen chỉ điểm giang sơn hạ đạt mệnh lệnh lúc này đang bị Diệp Linh Lang sắp xếp rõ ràng.
Không được, hắn làm sư phụ, vẫn cần phải có uy nghiêm.
“Linh Lang, lần này cho dù thế nào ta cũng phải mang con về Kính Hoa Sơn.”
“Con không nói sẽ không về, con tính cả con và hai sư huynh của con cũng về cùng với người, có được không?”
Nhậm Đường Liên nhăn mày, liếc mắt nhìn Ninh Minh Thành cùng Thẩm Ly Huyền, đưa một ánh mắt cho bọn họ, thông minh thì tự mình đi, không cần nhúng tay vào chuyện hai thầy trò bọn họ.
Ai mà biết được, hai người bọn họ giống như không thông minh chút nào, rõ ràng đã thu được ánh mắt, nhưng lại không ai muốn tự mình đi.
Nhậm Đường Liên tức đến nỗi mặc kệ cái mặt già này mà tự mình mở miệng.
“Hai vị sư huynh của của con chắc là có việc bận đó.”
“Các sư huynh có việc gì khác không?”
Diệp Linh Lang hỏi ngay tại chỗ.
“Chúng ta…”
Ninh Minh Thành do dự trong một giây đồng hồ để lựa chọn xem tiểu sư muội đáng sợ hay minh chủ đáng sợ hơn, cuối cùng cũng chọn được.
“Việc gì cũng không có, rất nhàn, rất rảnh, rất chán.”
…
Mấy người này là người nào đây?
Nhậm Đường Liên hít sâu một hôi, lần thứ hai không thèm để ý mặt mũi.
“Ý của ta là, mang hai sư huynh của con đi Kính Hoa Sơn không tiện.”
“Sư phụ, thật ra mang theo họ rất tốt.”
“Vì sao?”
“Có con tin trong tay, làm sao con có thể trốn được?”
!!!
Nhậm Đường Liên, Ninh Minh Thành và Thẩm Ly Huyền cả ba người đều kinh hãi.