Mãn Môn Đều Là Phản Diện Hắc Hoá, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Là Hài Hước

Chương 253: Cây vạn tuế nở hoa, trâu già gặp mùa xuân!



Cuối cùng, Nhậm Đường Liên vẫn lấy tàu bay bảo bối của hắn ra, khi Diệp Linh Lang ngồi lên đó thì tâm tình vô cùng vui sướng, nàng nhìn chỗ này, sờ chỗ kia, cuối cùng còn lấy giấy bút ra để vẽ sơ đồ phác thảo.

Tàu bay không lớn, nhưng chim sẻ tuy nhỏ mà đầy đủ ngũ tạng, nó có một phòng cùng với một cái boong tàu, phòng rất giống như một phòng trong tửu lầu xa hoa, cũng đủ cho bốn người bọn họ thoải mái ngồi ở bên trong nói chuyện phiếm.

Boong tàu rộng mờ, từ trên boong tàu nhìn ra bên ngoài phong cảnh không sót gì, vô cùng rộng lớn.

Diệp Linh Lang từ trước tới giờ chỉ nhìn thấy tàu bay trên sách vở, tàu bay là một loại công cụ có giá trị vô cùng cao tốn rất nhiều nguyên liệu, nghe nói ở Thượng Tu Tiên giới không ít đại tông môn đều có, nhưng ở Hạ Tu Tiên giới vẫn rất ít thấy.

Là La Diên Trung nói với Diệp Linh Lang rằng sư phụ hờ Nhậm Đường Liên của nàng có cái tàu bay.

Khi biết Nhậm Đường Liên thu nàng làm đồ đệ, hắn chạy đi hỏi thăm một vòng tất cả mọi tư liệu về Nhậm Đường Liên, cả thật lẫn giả, cả hữu dụng lẫn vô dụng đều mang cho nàng, cuối cùng đổi lấy một chồng lá bùa, sau đó đắc ý đi.

Cho nên thừa dịp lần này cần đi với sư phụ ra cửa, nàng nhịn không được mà kêu hắn lấy ra ngồi, đây là lần đầu nàng ngồi tàu bay đó, ngồi thật thoải mái, chỉ là vô cùng tốn linh thạch.

Tốn đến nỗi nhìn vẻ mặt sư phụ hờ kia của nàng vô cùng đau lòng, đến bây giờ còn chưa hết.

Nàng cân nhắc, nếu Thanh Huyền Tông cũng có một cái tàu bay của riêng mình, về sau khi ra cửa thật là có phong thái.

Nghĩ như thế, nàng vẽ vẽ viết viết trên giấy càng nghiêm túc, sau khi vẽ nàng cảm thấy không đủ, lại lấy ra từ nhẫn một quyển sách rồi cẩn thận lật xem, nghiên cứu có biện pháp nào để tiết kiệm linh thạch hay không.

Ở bên ngày nàng nghiêm túc nghiên cứu, sau khi hai vị sư huynh của nàng quay đầu lại nhìn, ngay cả tâm tình thưởng thức phong cảnh cũng không có.

Thẩm Ly Huyền còn đang cân nhắc xem có nên ở tàu bay của người khác xem thư hay không, hắn vừa quay đầu đã phát hiện Ninh Minh Thành đang ở trên boong tàu đả tọa tại chỗ, tiến vào trạng thái tu luyện.

Cũng không cần phải như thế…

Diệp Linh Lang ngừng bút một chút, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thoáng ra bên ngoài, Thẩm Ly Huyền sợ tới mức vèo một cái ngồi xuống, vội vàng lấy linh châu ra cùng nhau tu luyện.

Sau một lát, Diệp Linh Lang thu hồi tầm mắt, một lần nữa cúi đầu viết viết vẽ vẽ, một câu cũng chưa nói, một lát sau lại tự hỏi đến bộ phận quan trọng, lại theo bản năng ngẩng đâu nhìn lên không trung.

Lúc đó, Nhậm Đường Liên đang nói chuyện với tứ đại chưởng môn qua ngọc bài.

“Minh chủ, sao ngươi không nói gì đã chạy đi thế? Thanh Vân Châu việc lớn như vậy ngươi mặc kệ ư?”

“Đừng lo lắng, ta có chuyện quan trọng rời đi trước. Đại yêu ở Thanh Vân Châu đã c.h.ế.t rồi, tiểu yêu không còn con nào, có thể có chuyện gì lớn chứ, các ngươi có thể tự mình xử lý.”

“Nhưng là yêu khí ở Thanh Vân Châu còn chưa tan hết, có vài nơi yêu khí ngấm vào đất, các phòng ốc bên trong phần lớn đã tổn hại rồi, không thể ở nữa.”

“Vậy dựa theo hiệp nghị lúc trước khi phong châu, các đại tông môn sắp xếp cho những người sống sót Thanh Vân Châu, cho bọn họ một chỗ đặt chân. Nhìn Thanh Vân Châu như thế, có lẽ bọn họ cũng không muốn trở về.”

“Ngươi không lo lắng về việc Yêu tộc sẽ ngóc đầu quay lại hay sao?”

“Vậy đã quay lại chưa?”



Phía bên kia truyền đến tiếng nghiến răng tức giận!

“Chưa quay lại!”

“Vậy không phải xong rồi sao, việc còn lại tự các ngươi sắp xếp là được rồi.”

“Rốt cuộc ngươi đang làm việc gì? Diệp Linh Lang đâu rồi? Nàng còn chưa nói rõ với chúng ta đại yêu Thanh Vân Châu làm sao mà chết, việc này rất quan trọng, nếu không chuyện này kết thúc quá kỳ lạ, ngươi có thể an tâm ư?”

“Việc này ta sẽ dò hỏi nàng cẩn thận, sau đó sẽ nói rõ với các ngươi.”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

“Có chuyện gì không thể hỏi tại chỗ ư?”

“Không thể! Lão già ngươi thật là phiền quá đi, ai rảnh mà quan tâm tới ngươi chứ? Chúng ta đang ở trên đám mây xuống, phập phập phồng phồng, ai da, thật thoải mái!”

Chưởng môn tứ đại tông môn bên kia: ???

Minh chủ Nhậm Đường Liên bên này: !!!

“Minh chủ, nàng là ai thế? Ngươi từ lúc nào thì tìm…”

“Nói nhảm gì thế? Hỏi nhiều như vậy làm gì, đây là việc riêng của hắn, cây vạn tuế nở hoa, trâu già thấy mùa xuân, ngươi đừng làm chậm trễ việc tốt lành của người ta, hiểu chuyện hay không? Bỏ đi!”

Ở bên kia cắt đứt liên hệ, toàn bộ tàu bay lập tức yên tĩnh.

Nhậm Đường Liên đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy một quả tử to bằng bàn tay đang đứng ở trên bàn phía sau, mắt nhìn chằm chằm vào hắn, cặp mắt to kia liên tục chớp chớp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Cái đồ gì đây?

Không đúng, hắn đã từng nghe giọng nói này.

Còn không phải là cái giọng nói mắng hắn một trận trong ngọc bài mà lần trước đồ đệ bảo bối của hắn chạy trốn ở Cửu Hoa Sơn sao?”

Hắn suy nghĩ một hồi rốt cuộc là ai ăn gan hùm mật gấu, dám nói với hắn như vậy, nhưng nghĩ mãi cũng không ra là ai.

Rốt cuộc mấy đứa nhỏ Thanh Huyền Tông đều đã gặp rồi, không có ai mỏ hỗn như vậy cả.

Không nghĩ tới đó là một quả tử sinh linh trí biết nói tiếng người.

Vừa nhìn đã biết đây là sủng vật của Diệp Linh Lang, rất giống cái miệng ngày thường không chịu thua ai của nàng.

Vì sao đến loại sủng vật như thế này mà nàng cũng có?

Mới nhìn thì chẳng có tác dụng gì, nhưng linh trí thực sự đã rất cao, đã vô cùng gần với nhân loại, chủng loại nào mà lợi hại như vậy nhỉ?

“Ngươi vừa nói linh tinh cái gì thế?”

“Ta không nói linh tinh, tàu bay này của ngươi thật là thoải mái.”

“Vậy ngươi nói cái gì mà từ trên xuống dưới, phập phập phồng phồng?”

“Ngươi không cảm giác được sao?”

Nhậm Đường Liên nhăn mày lại, vừa nãy còn đang nghiêm túc cãi cọ với những lão già kia không chú ý, hiện tại hình như là thật sự cảm thấy, tàu bay của hắn đang lay động lên xuống, biên độ không lớn lắm, nhưng thật sự đang rung động.

Không phải chứ, tàu bay của hắn rất ổn định, cảm giác như đi trên đất bằng vậy!

“Vì sao tàu bay của ta lại rung lên như thế?”

“Bởi vì Thái Tử đang chơi cái bánh lái kia!”

Thái Tử ???

Nhậm Đường Liên quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy trên bánh lái của tàu bay có một con Thao Thiết thượng cổ, lúc này nó đang dùng chân nghịch bánh lái, tốc độ còn chậm nên không có động tĩnh gì lớn.

!!!

Vừa nãy trước khi hắn cãi nhau với mấy chưởng môn, Diệp Linh Lang không phải đang nghiêm túc đọc sách học tập sao?  Hai sư huynh của nàng không phải là đang nghiêm túc đả tọa tu luyện ư? Lúc ấy hắn còn cảm thấy mấy đứa trẻ này thật sự vô cùng nỗ lực, thật đáng vui mừng.

Vì sao trong nháy mắt tất cả sủng vật của nàng đều chạy ra rồi? Hơn nữa nhìn cái nào cái nấy đều không bớt lo chút nào.

“Vậy còn ngươi? Ngươi tới chỗ ta làm gì?”

“Ta là muốn thỉnh giáo một chút, tày bay này làm sao để tăng tốc, tốc độ này của ngươi quá chậm, ta không thích.”

???

Làm gì thế?

Ngồi tàu bay còn yêu cầu tốc độ vừa ý?

“Không thể tăng tốc!”

“Thật sao?”

“Thật vậy! Nó cũng chỉ có thể bay như vậy, không có thao tác gì khác, ngươi chỉ ngồi yên là được, mấy cái khác đừng động vào.”

“À!”

Béo Đầu gật gật đầu, sau đó kêu to với Thái Tử: “Thái Tử, hắn nói tàu bay này không thể không chế được, mấy cái nút đó chắc là bày đó cho vui thôi, ngươi chơi đi!”

Nó vừa nói xong, Thái Từ nhảy từ bánh lái xuống bàn thao tác, sau đó ghé toàn bộ cơ thể vào những cái nút phía trên, còn chuẩn bị lăn một cái.

!!!

Nhậm Đường Liên sợ tới mức vèo một cái đứng lên bay tới chỗ Thái Tử!

“Đừng!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com