Nhậm Đường Liên kêu to, nhưng tất cả đã không kịp nữa.
Thái Tử đã lăn lên rồi, tất cả các nút đều chạm vào một lần.
Giây tiếp theo, tàu bay “vèo” một cái, bay bằng tốc độ siêu tốc, tất cả mọi người trên tàu bay đều nghiêng về phía sau.
Diệp Linh Lang ngồi ở trong phòng thiếu chút nữa thì ngã, Nhậm Đường Liên đứng dậy để ngăn cản Thái Tử trực tiếp đụng vào khung cửa, mà Thẩm Ly Huyền cùng với Ninh Minh Thành đang tu luyện thiếu chút nữa bị rơi ra ngoài, hai người bọn họ sợ tới mức vội vàng chạy vào phòng.
Nhậm Đường Liên vội vàng chạy tới, điều khiển một loạt thao tác, tàu bay lại vững vàng trở lại.
Nhìn thấy không xảy ra chuyện gì, khi hắn vừa mới thở phào một hơi, lại nghe Béo Đầu kêu to một tiếng.
“Xong rồi, Chiêu Tài bị thổi đi rồi!”
???
Trong lòng Nhậm Đường Liên bỗng nhiên sắp hỏng rồi.
“Chiêu Tài lại là cái gì?”
“Chiêu Tài là sủng vật mà Diệp Linh Lang yêu nhất.”
“Là sủng vật gì?”
“Một con Quỷ Vương. Là cái loại Quỷ Vương mà sau khi nó bay ra ngoài, rơi ở đâu thì ở đó sẽ c.h.ế.t hết ấy.”
!!!
Nhậm Đường Liên sợ tới mức trong lòng chấn động, lại cái gì nữa đây?
Nuôi hung thú thì thôi đi, ngay cả quỷ nàng cũng nuôi? Lúc trước còn coi nhẹ nàng?
Chờ chút, Quỷ Vương bay ra.
Nhậm Đường Liên vèo một cái bay ra khỏi tàu bay, quả nhiên nhìn thấy phía trước ở xa xa bay ra một bóng đen, bóng đen toàn thân đều là quỷ khí đang rơi xuống.
Hắn vội tiến lên đuổi theo Quỷ Vương, khi đuổi tới phía trước nó, nó nhìn thấy có một mục tiêu là người sống thì nhanh chóng cắn xé tới, bộ dáng vô cùng hung tàn khủng bố.
Thấy nó cắn lại đây, hắn không thể đánh chỉ có thể quay đầu chạy, rốt cuộc nếu đánh hỏng thì chỉ sợ đồ nhi bảo bối của hắn sẽ liều mạng với hắn.
Nhậm Đường Liên bị quỷ đuổi theo cắn đã không nhớ rõ bản thân mình đã bao nhiêu lâu rồi không bị chật vật đến vậy.
Cũng may ở đây không có ai nhìn thấy, bằng không hắn biết phải để mặt ở đâu!
Thật vất vả mới mang được Chiêu Tài trở về, vừa muốn lên tàu bay, kết quả tàu bay lại tăng tốc bay đi rồi.
Nhậm Đường Liên vội đến nỗi vội vàng gia tốc bay về tàu bay, lại một lần nữa ổn định lại tàu bay, sau đó lấy Khổn Tiên Thằng để trói Thái Tử cùng với Béo Đầu lại ở cây cột để chúng nó không quấy rối nữa.
Sau đó hắn lại quay lại để đón Chiêu Tài, sau khi đón Chiêu Tài về, hắn lại tiện tay trói luôn nó lại, để nó khỏi phải bị nó cắn nữa.
Làm xong tất cả mấy chuyện đó, hắn ngã cả người lên ghế, mệt đến nỗi sắp kiệt sức rồi, lúc tự mình rót một ly trà tay vẫn còn run.
Hắn chưa từng thấy nhiều sủng vật kỳ quài lại còn đầy bụng nghĩ xấu, thật là đáng sợ!
“Sao các ngươi lại có thể ấn linh tinh như thế chứ? Rất là nguy hiểm!”
“Vậy vì sao ngươi lại có thể lừa người linh tinh như thế chứ! Rất là quá đáng!”
….
Tay của Nhậm Đường Liên bắt lên bàn một chút.
“Ta thừa nhận, vừa nãy lừa các ngươi là ta không đúng, được không?”
“A, vậy thì sao ngươi lại trói ngươi bị hại?”
…
Nhậm Đường Liên lại để ngón tay lên bài nắm lấy hai lần.
“Nếu các ngươi đồng ý không nghịch ngợm linh tinh nữa, ta sẽ tha cho các ngươi.”
“Vậy thì phải xem định nghĩa quấy rối của chúng ta có giống nhau hay không.”
…
Ngón tay của Nhậm Đường Liên bắt lên bàn vô cùng nhiều lần, trực tiếp nắm hỏng cái bàn.
Sau khi hắn hít sâu vài hơi, quay đầu nhìn về phía Diệp Linh Lang.
“Linh Lang, đám sủng vật này của con có biện pháp nào quản giáo một chút không?”
Diệp Linh Lang dịch tầm mắt từ sách vở nhìn đến ba con nhíu mày lại.
“Ngày thường chúng nó rất ngoan.”
“Rất ngoan?”
“Đúng vậy.”
Diệp Linh Lang đứng dậy mở trói cho cả ba con, sau đó lấy ra từ nhẫn đồ uống và đồ ăn vặt bày ra một loạt, sau đó lại lấy ra một hạt châu ảo thuật, hạt châu vừa phóng ra, bộ phim nhỏ xuất hiện.
Ba đứa vừa mới được mở trói, còn có thêm một con thỏ không biết từ đâu ra tìm chỗ của mình ngồi xuống, vô cùng an tĩnh.
“Ta phải đọc sách, không được nghịch!”
Ngoài Chiêu Tài, ba con còn lại đều gật gật đầu.
Ngay lập tức, trong tàu bay đều lâm vào sự hài hòa kỳ diệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Hài hòa đến nỗi Nhậm Đường Liên ngây ngốc.
Tất cả đều là những sủng vật kỳ quái, đều làm mấy việc kì quái, lại xem hình ảnh kỳ quái.
Haizz, đừng nói, êm tai đẹp mắt, đồ ăn vặt cũng ngon, chỉ là ăn thì sẽ bị đánh.
Vì thế, tàu bay lại tiến vào trạng thái phi hành an tĩnh.
Lúc trước nàng từ Cửu Hoa Sơn đến Thanh Vân Châu là dùng Truyền Tống Trận, lúc này đều dùng tàu bay phi hành, bọn họ chỉ mất một ngày một đêm đã bay đến chân núi Cửu Hoa Sơn, tới Nhất Diệp Già Thiên.
Ngoài đám sủng vật còn đang xem phim, bốn người bọn họ đều đi xuống.
Lúc trước nghe nói cửa hàng này là của Diệp Linh Lang, nhưng đây là lần đầu Nhậm Đường Liên đi vào, thiết kế đúng là vô cùng tinh diệu.
Chỉ thấy Diệp Linh Lang lấy từng sọt từng sọt linh thạch ra, ba người ở đây nhìn đến nỗi nghẹn học trân trối.
Nàng thật sự vô cùng giàu có, nhưng khi bọn họ đưa tiền cho nàng, nàng căn bản là không do dự mà đều nhận hết, nàng thật là tàn nhẫn!
Sau khi lấy xong, nàng lại lấy hết các đồ vật lấy được ở Thanh Vân Châu ra bày biện và ghi giá cả.
Nhìn nàng bày tràn ngập một cửa hàng, ba người kia lập tức lại đau lòng, lúc ấy vì sao bọn họ lại nghĩ quẩn mà đưa tiền cho tiểu phú bà này chứ?
Nhìn nàng nhanh nhẹn bày hàng xong, Ninh Minh Thành có khả năng tiếp thu mạnh nhất mang đồ vật của mình ra.
“Tiểu sư muội, ta muốn bán cái này, cả cái này nữa!”
Thẩm Ly Huyền thấy vậy cũng không rụt rè, lấy mấy thứ khi càn quét ở Thanh Vân Châu ra để Diệp Linh Lang ra giá.”
Thấy ba người bọn họ bày hàng xong, Nhậm Đường Liên cũng động tâm, theo bọn họ ra tay.
Cứ như thế, cửa hàng Nhất Diệp Già Thiên lại khai trương một lần nữa, Diệp Linh Lang sau khi dán bố cáo thì trở lại tàu bay.
“Linh Lang, lát nữa con nên theo ta trở về Kính Hoa Sơn thôi!”
“Trở về, hiện tại trở về cùng sư phụ!”
Nhậm Đường Liên nhăn mày lại, vì sao nàng lại đồng ý một cách sảng khoái như vậy?
“Con thật sự thực lòng trở về với ta sao?”
“Đương nhiên rồi, sư huynh của con còn ở trong tay người, con sẽ không mặc kệ bọn họ đâu!”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương "I will tell you lovely stories"
Nàng vừa nói xong, cả ba người Nhậm Đường Liên cùng với Ninh Minh Thành và Thẩm Ly Huyền đều cảm thấy không thích hợp.
“Đi nhanh nào, không có thời gian đâu!”
Nhậm Đường Liên lại một lần nữa khởi động tàu bay, bốn người bốn sủng vật cùng nhau bay đi Kính Hoa Sơn.
Tàu bay bay một ngày sau thì hạ cánh ở trên một ngọn núi ở Kính Hoa Sơn.
Trước khi ra khỏi tàu bay, Nhậm Đường Liên bảo Diệp Linh Lang thu hồi sủng vật của nàng trước, Diệp Linh Lang đồng ý, rốt cuộc mới đến thì phải thu liễm một chút.
Mới ra khỏi tàu bay, Diệp Linh Lang đã thấy hoa thơm chim hót, hoàn cảnh đẹp tuyệt, quan trọng nhất là nàng cảm thấy linh khí của Kính Hoa Sơn rất là nồng đậm.
Thật là một nơi thật tốt! Nhậm Đường Liên độc chiếm một mình quá lãng phí!
Nhưng mà không sao, nàng tới rồi!
“Tề Thúc, ngươi dẫn bọn họ đi đến phòng cho khách. Linh Lang, con đi theo ta, ta mang con tới phòng của con.”
“Vâng!”
Không thể không nói, Nhậm Đường Liên là một sư phụ cẩn thận dịu dàng, mang theo nàng đi dạo một vòng giới thiệu Kính Hoa Sơn, giới thiệu rất cẩn thận.
Kính Hoa Sơn không lớn, nhưng đúng là một nơi địa linh nhân kiệt, thích hợp tu luyện.
“Bắt đầu từ hôm nay con ở đây đi, nếu không có chuyện gì thì ta về phòng trước.”
Sau không đến nửa canh giờ, phòng của Nhậm Đường Liên đã bị gõ vang.
“Sư phụ!”
Nhậm Đường Liên vừa mở cửa đã nhìn thấy khóe môi của Diệp Linh Lang cong lên, lộ ra một nụ cười vô cùng vui vẻ tươi tắn.
“Con mang người đi đến chỗ này chơi vui lắm!”
???
Kính Hoa Sơn là địa bàn của hắn, có chỗ nào chơi vui mà hắn không biết, còn cần phải nàng mang đi hay sao?
*
Lời tác giả: …Nói về một chỗ này vui lắm, tui sẽ đúng giờ xem bình luận, có một lần nhìn đến chỗ đánh tổ đội ở Võ Hội Đỉnh Phong tui viết sai rồi, sáu đánh bảy viết thành năm đánh sáu.
Tui vốn muốn sửa, nhưng sau lại nhìn thấy có một bình luận, tác giả nổi đến nỗi bị ngốc, con số cũng bị nhầm.
Tui cảm thấy rất buồn cười, vì thế không sửa nữa, giữ lại cái lỗi kia, chờ người phía sau nhìn, cảm nhận lúc đó tui đã chăm chỉ thế nào!
Chúc ngủ ngon
*
Lời người dịch: Uhm, thật ra tui cũng nhìn thấy chỗ sáu đánh bảy viết thành năm đánh sáu, cũng thấy hơi m.ô.n.g lung, tự hỏi, sao mình dịch muộn vậy mà tác giả vẫn chưa sửa lỗi nhỉ?
Đọc đến đây thì thấy hóa ra là cũng có lý của tác giả, nên tui không sửa mà để nguyên dịch thật là hợp ý tác giả quá rồi!
Thật ra mấy lời nhắn của tác giả kiểu như là hẹn ngày lên truyện hay là xin lỗi vì lỡ hôm nào đó không đăng truyện thì cũng nhiều nhiều lắm, cũng cỡ tui nè! Nhưng tui không dịch mấy cái đó, mấy cái đáng yêu như này tui muốn lan tỏa cho mọi người đọc nè.