Mãn Môn Đều Là Phản Diện Hắc Hoá, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Là Hài Hước

Chương 264: Giết đi! Tất cả đều tới đây! Chết chung với ta!



Hai người đùa giỡn không được vài câu đã quay trở về chuyện chính, bởi vì bọn họ nhanh chóng lên đường, lúc này đã sắp lên đến đỉnh ngọn núi thứ hai.

“Vì sao Diệp Dung Nguyệt tới ngươi lại vội vã chạy đến đây báo tin cho ta biết?”

“Bởi vì ta không tin nàng, thủ tịch của các nàng chưa lên đến nơi mà nàng đã đi cùng người ngoài lên trên đó, biết rõ sư huynh của ta ở trên đó, nhỡ may nàng muốn dùng tình cảm mượn tay bọn họ bắt Bùi Lạc Bạch, cho nên ta vội chạy tới báo cho ngươi biết.”

Không thể không nói giác quan thứ sáu của Giang Du Tranh quá chuẩn xác.

Diệp Dung Nguyệt chính là muốn như vậy đó.

Mang theo đám người theo đuôi của nàng, hội họp với nam chủ, đùa bỡn vỗ tay hai nam nhân, lợi dụng bọn họ bắt lấy sư huynh của nàng, sau đó thuận lợi đoạt được Duyên Sinh Lệnh cùng với Phù Đồ Tháp.

Trong nguyên tác là viết như vậy, nàng dựa vào những người phía trước đã tiêu hao sức lực của Bùi Lạc Bạch, cuối cùng dùng tu vi Kim Đan kỳ để g.i.ế.c Bùi Lạc Bạch, đoạt được chí bảo trong tay hắn là Phù Đồ Tháp.

Cốt truyện Diệp Dung Nguyệt dẫm lên thi cốt toàn bộ Thanh Huyền Tông của nàng để bò lên trên đã qua được hơn một năm rồi, cứ như thế mà mở màn hay sao?

Diệp Linh Lang cảm thấy thời gian này cũng quá trùng hợp, trước khi xảy ra chuyện ở Thanh Vân Châu, đại sư huynh bỗng nhiên rời đi.

Nhưng lại phải chờ đến khi nàng kết thúc án phạt ra ngoài, đại sư huynh mới diệt mãn môn nhà người ta, rất giống như là đang đợi nàng.

Tóm lại, cho dù ở đâu xảy ra chuyện, nơi nào có bảo bối, nàng vĩnh viễn sẽ có mặt.

“Vậy thì khi các ngươi nói với Diệp Dung Nguyệt vị trí…”

“Mồm miệng của sư đệ ta nói cho nàng địa chỉ lúc trước nói cho người ngoài.”

“Làm rất tốt.”

“Đó là vì không ưa nàng thôi!”

Hai người vừa dứt lời, đột nhiên nhìn thấy trên đỉnh đầu xuất hiện hai người ngự kiếm bay qua.

Là Diệp Dung Nguyệt cùng người theo đuôi mới của nàng.

Thấy màn này, Giang Du Tranh lập tức sốt ruột.

“Sư đệ của ta nói đã cho địa chỉ sai, ta cũng không biết vì sao nàng có thể bay thẳng tới đây!”

“Không sao, chúng ta đi tốc độ nhanh hơn, tận lực không để bọn họ phát hiện!”

Nói xong Diệp Linh Lang dán lên người Giang Du Tranh một tấm gia tốc phù, sau đó hai người dùng tốc độ nhanh hơn để xông lên, cho dù có chú ý thì tốc độ vẫn lớn hơn lúc trước rất nhiều.

Diệp Dung Nguyệt tới trước bọn họ một chút, nhưng hai người Diệp Linh Lang cũng không chậm hơn bao nhiêu.

Ở đỉnh núi thứ hai, phía dưới một tảng nham thạch màu đen thật lớn, Bùi Lạc Bạch đầy người là máu, tay cầm trường kiếm, quỳ một gối trên mặt đất chống đỡ t.h.i t.h.ể của mình, tròng mắt đã bị che kín tơ m.á.u màu đỏ đang lạnh lùng nhìn phía trước.

Dưới chân hắn t.h.i t.h.ể chất đống, m.á.u chảy khắp nơi, phía sau hắn là vực sâu vạn trượng, sâu không thấy đáy.

Đối diện hắn là Tư Ngự Thần cầm đầu đám người đứng ở nơi đó, bên người ngoại trừ vài đệ tử Côn Ngô Thành thì còn không ít người không thuộc tông môn nào, những kẻ đó số lượng còn nhiều hơn đệ tử Côn Ngô Thành, trạng thái của bọn họ lúc này vô cùng không tốt, đang chống thân thể để ho khan.

Nhìn có vẻ như không lâu trước đây đã trải qua một trận huyết chiến, đã c.h.ế.t một đám, bọn họ may mắn tồn tại.

“Ngự Thần!”

Một tiếng gọi của Diệp Dung Nguyệt đã đánh vỡ cục diện bế tắc của bọn họ, bọn họ sôi nổi quay đầu lại.

Khi Tư Ngự Thần nhìn thấy Diệp Dung Nguyệt tới đây, đầu tiên nhíu mày một cái.

“Sao ngươi lại tới đây? Thủ tịch Đường Nhất Phàm của các ngươi không phải là muộn một chút mới đến hay sao? Ngươi lại không đi cùng với Thất Tinh Tông?”

Diệp Dung Nguyệt ngẩn người.

“Ngự Thần, huynh không muốn muội tới đây sao? Nhưng muội lo lắng cho huynh! Đại ma đầu này chậm chạp không bắt được, ngươi vẫn còn gặp nguy hiểm.”

Nghe thấy lời này, Giang Du Tranh túm c.h.ặ.t t.a.y áo của Diệp Linh Lang:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Ngươi nghe thấy không? Nàng giỏi lắm! Ngươi không phải định tẩy não ta hay sao? Học hỏi nàng một chút đi!”

???

Diệp Linh Lang dơ tay đập lên trán hắn

Thần kinh à!

“Ta không nguy hiểm, muội đi về trước đi, chờ đệ tử Thất Tinh Tông đến rồi hãy cùng nhau tới!”

“Muội không quay về, muội muốn cùng nhau tiến lui với huynhi!”

Diệp Dung Nguyệt nói xong thì rút trường kiếm của mình ra chỉ về phía Bùi Lạc Bạch.

“Hắn đã nỏ mạnh hết đà, Ngự Thần cùng với Chiêm Diệc Hình cùng nhau khống chế hắn, ta sẽ tự mình đ.â.m hắn!”

“Yên tâm, mọi người đều là Nguyên Anh kỳ, hắn cho dù có mạnh, chẳng lẽ còn có thể lật bàn hay sao? Ngược lại, vị thủ tịch đại đệ tử của Côn Ngô Thành này, ngươi cũng là Nguyên Anh hậu kỳ, có nhiều người giúp đỡ như vậy mà chậm chạp không bắt được hắn, đúng là không thể nào nói được!” Chiêm Diệc Hình nói.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

Tư Ngự Thần cau mày.

“Không thể xúc động được, hắn đã là Nguyên Anh hậu kỳ, chỉ còn một bước nữa là Hóa Thần, nếu hắn tự bạo, nguyên một cái Thạch Trạch Cốc này đều bị liên lụy, ở ngọn núi thứ nhất nhiều người vô tội như thế…”

“Đã tham dự vào đây rồi, thì không phải vô tội,” Diệp Dung Nguyệt nói: “Hơn nữa, bọn họ không phải là không biết tự bảo vệ mình, bị thương một chút cũng có sao đâu.”

“Dung Nguyệt! Ngươi không được tùy hứng!”

“Rốt cuộc là ta tùy hứng hay là ngươi có tư tâm, nếu ngươi thật sự toàn lực ứng phó, hắn không thể nào đứng vững lâu như vậy được, nói trắng ra là ngươi tự mình cho hắn cơ hội.”

“Hắn là người của Thanh Huyền Tông, là một người thuộc về Tông Môn Liên Minh, hắn nên được đem về tông môn để nhận án phạt chứ không nên bị g.i.ế.c trong loạn kiếm, chờ sư huynh Đường Nhất Phàm của ngươi mang theo người tới đây, Côn Ngô Thành liên thủ với Thất Tinh Tông, chúng ta sẽ có thể bắt sống được hắn đem trở về.”

“Còn có gì để tra xét chứ? Hắn chính là đại ma đầu! Đan Tâm Đường là nơi nào? Diệu thủ thần y hành y tế thế, hắn diệt mãn môn nhà người ta, hắn còn có thể có nỗi khổ gì nữa? Trên người hắn đã có bao nhiêu tính mạng như thế, hắn c.h.ế.t cũng không đáng tiếc!”

“Dung Nguyệt!”

“Vì sao ngươi còn chưa động thủ? Không phải là ngươi vì Diệp Linh Lang đấy chứ?”

Tư Ngự Thần trợn tròn hai mắt, không thể tin được mà nhìn nàng.

“Liên quan gì tới Diệp Linh Lang?”

“Nếu không phải là vì Diệp Linh Lang, vì sao ngươi lại thủ hạ lưu tình lâu như vậy? Chẳng lẽ ngươi còn coi trọng hắn sao? Ngươi đã quên là ở Võ Hội Đỉnh Phong hắn đã làm nhục ngươi như thế nào ư? Hơn nữa hắn là đại ma đầu, ngươi là danh môn chính phái, ngươi muốn bị hắn liên lụy hay sao?”

Tư Ngự Thần cau mày, kiếm trong tay nắm rất chặt, ánh mắt hắn nhìn Diệp Dung Nguyệt không rời, giống như là muốn nhìn thấu người này.

Lúc này, Bùi Lạc Bạch ở phía bên kia cười vang, tiếng cười từ nhỏ đến lớn.

“Đúng vậy, ta chỉ là một ma đầu g.i.ế.c người không chớp mắt, ngươi do dự cái gì? Ai coi trọng ngươi, ngươi chỉ là thủ hạ bại tướng ngu xuẩn của ta. Giết đi! Tất cả tới đây! Nếu các ngươi không muốn sống, vậy thì tới đây cùng c.h.ế.t với ta!”

Hắn vừa dứt lời, Chiêm Diệc Hình dẫn đầu vọt lên.

“Nếu không phải là người của tông môn liên minh các ngươi ngăn lại, những thế lực khác đã sớm vây g.i.ế.c hắn rồi, cho đến hôm nay xem ra ta đã nhìn rõ ràng, các ngươi còn tưởng bao che cho hắn! Buồn cười! Ta nhất định sẽ không để các ngươi thực hiện được!”

Sau khi hắn xông lên, Diệp Dung Nguyệt cũng vọt lên theo.

Bùi Lạc Bạch vung kiếm lên không, nhanh chóng đánh cùng bọn họ.

Tuy hắn đã trọng thương, tuy đã chiến đâu trăm hiệp,nhưng hắn vừa động thủ đã có thể vượt qua khí thế của Diệp Dung Nguyệt và Chiêm Diệc Hình, chỉ bằng hai người bọn họ thì không thể thắng được Bùi Lạc Bạch.

“Ngự Thần, vì sao ngươi còn thất thần? Động thủ đi! Chẳng lẽ ngươi muốn tận mắt nhìn thấy ta c.h.ế.t trong tay hắn sao? Nếu ta chết, cả đời này ngươi có thể an tâm hay sao? Ngươi không làm ta thất vọng ư?”

“Đánh đi! Nếu không đánh thì còn hai thế lực nữa sắp đến đây, đến lúc đó chưa chắc chúng ta có thể đánh được đại ma đầu này! Cơ hội này không thể để người khác đoạt lấy được!”

“Tư Ngự Thần! Ta bảo ngươi động thủ, ngay lập tức!”

Diệp Dung Nguyệt không nghĩ tới Tông môn liên minh muốn hắn còn sống đem về, cho nên nàng cần phải g.i.ế.c Bùi Lạc Bạch trước khi mọi người đuổi tới, nếu không đến trong tay bọn họ rồi, tất cả âm mưu của nàng từ trước tới giờ sẽ vô nghĩa.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com