Trong lòng Diệp Dung Nguyệt vô cùng sốt ruột, nhưng Tư Ngự Thần vẫn đứng bất động ở đó.
Rõ ràng chỉ cần hắn động thủ là có thể bắt được Bùi Lạc Bạch, nhưng hắn lại bất động, khiến cho Diệp Dung Nguyệt thất khiếu bốc khói.
May mà nàng biết Tư Ngự Thần không thể khống chế, nàng không hoàn toàn ký thác hy vọng lên người hắn.
Nàng lấy ra một cây sáo đặt trên miệng dùng sức thổi một tiếng, tiếng sáo bén nhọn lại trong trẻo nháy mắt truyền ra ngoài.
Rất nhanh, tiếng sột sột soạt soạt truyền đến từ sườn núi, giây tiếp theo mười mấy người bay vèo từ rừng cây ngự kiếm bay thẳng lên đỉnh núi, vây quanh Bùi Lạc Bạch trên đỉnh núi.
Quanh thân những người này đều là lệ khí, vừa thấy đã biết là hành sự tàn nhẫn không dễ chọc, hơn nữa tu vi đều là Nguyên Anh.
“Phong Lôi Bang!” Giang Du Tranh kêu lên: “Diệp Dung Nguyệt còn tìm cả người của Phong Lôi Bang! Bang này thanh danh không tốt, bọn họ là đưa tiền làm việc, việc g.i.ế.c người cướp của xấu xa nào cũng làm, không có ai trong họ là sạch sẽ, danh môn chính phái bình thường sẽ không liên quan tới bọn họ.”
Diệp Linh Lang cười lạnh một tiếng, nhìn Diệp Dung Nguyệt có vẻ như vì g.i.ế.c đại sư huynh lấy được Duyên Sinh Lệnh cùng Phù Đồ Tháp đã chuẩn bị tốt mọi thứ rồi.
Nàng chính vì những bảo bối này đặc biệt tới đây, chả liên quan gì tới việc trừ gian diệt ác, giúp đỡ chính nghĩa cả.
Chỉ là trong nguyên tác, Tông môn liên minh chưa từng nhúng tay, nàng không cần dùng hết thủ đoạn đã có thể nhẹ nhàng bắt lấy Đại sư huynh, vì thế có thể che giấu bộ mặt của bản thân.
“Bùi Lạc Bạch, hôm nay chính là ngày c.h.ế.t của ngươi! Ta đảm bảo sẽ mang t.h.i t.h.ể của ngươi trở về cho tiểu sư muội nhà ngươi nhìn thật kỹ, kẻ sỉ nhục Thanh Huyền Tông như ngươi đã c.h.ế.t khó coi như thế nào!”
Diệp Dung Nguyệt lộ ra một nụ cười âm ngoan.
“Giết ta thì có thể, nhưng nếu ngươi đụng đến tiểu sư muội của ta…”
Bùi Lạc Bạch vung trường kiếm lên không, cục đá bên cạnh bị nổ tung.
“Vậy thì tính mệnh của ngươi cần phải lưu lại đây, chỉ với ngươi và những người này có thể dễ dàng g.i.ế.c ta như vậy?”
“Nếu chúng ta không đủ, vậy còn bọn họ thì sao?”
Diệp Dung Nguyệt đắc ý cười, chỉ thấy từ hai bên đỉnh núi có hai đám người đi lên, mỗi một đám có khoảng mười mấy người.
“Xong rồi! Bọn họ chính là những người bị sư đệ của ta lừa gạt đi lòng vòng chỗ khác! Lúc này đều tới cả rồi! Khẳng định là bởi vì nghe thấy tiếng sáo của Diệp Dung Nguyệt nên tìm ra chỗ.”
Giang Du Tranh tức giận không chịu nổi.
“Diệp Dung Nguyệt thật sự điên rồi! Vì g.i.ế.c đại sư huynh của ngươi có thể cấu kết có thể lợi dụng, dùng bất cứ thủ đoạn nào như thế! Nàng hận đại sư huynh của ngươi như vậy ư? Nàng làm như thế có nghĩ tới đại sư huynh của ta phải làm sao đây?”
“Có lẽ nàng hận không phải sư huynh của ta, mà là ta.”
Diệp Linh Lang đứng lên từ sau lùm cây, Giang Du Tranh sợ tới mức vội vàng bắt lấy nàng.
“Ngươi làm gì thế? Bọn họ nhiều người như thế!”
“Nên ta càng không thể để đại sư huynh của ta tứ cố vô thân được!”
“Nhưng mà…”
“Nghe ta đây, ngươi ngồi yên ở đây đừng ra, việc này không liên quan tới ngươi, quan trọng nhất là ngươi phải chuẩn bị cứu sư huynh của ngươi bất cứ lúc nào.
“Hả?”
Giang Du Tranh nghe mà không hiểu, việc này liên quan gì tới đại sư huynh của hắn? Dù thế nào thì hắn cũng không thể xảy ra chuyện gì mới đúng chứ?
Nhưng hắn vẫn quyết định trước tiên ngồi chờ, dĩ bất biến ứng vạn biến, cùng lắm thì đợi lát nữa bọn họ đánh không lại, chính mình lại bất ngờ đi cứu người, như thế sẽ chủ động hơn so với hiện thân cùng lúc đánh.
Lúc này, Bùi Lạc Bạch đứng một mình phía trên đỉnh núi, trước mặt hắn có ba thế lực gần 50 người bao vây quanh hắn, bọn họ tất cả đều là Nguyên Anh, một trận chiến này khó mà đánh.
“Cho dù ngươi có mạnh thì người của chúng ta cũng đủ nhiều, lúc này ngươi nhất định phải chết!” Diệp Dung Nguyệt nói.
Bùi Lạc Bạch bị vây khốn mặt lạnh tanh liếc nhìn bọn họ một cái, tay phải hắn cầm kiếm, tay trái vừa nâng lên đã thấy xuất hiện một tòa bảo tháp bảy tầng, thân tháp từ nhỏ biến thành lớn, nhanh chóng xoay tròn trong lòng bàn tay hắn.
“Phù Đồ tháp!”
Khi nhìn thấy tòa tháp này, tất cả mọi người ở đây đều sốt ruột đến đỏ cả mắt, kia là bảo bối của Thần Y Cốc!
Nghe nói mỗi tầng tòa tháp này đều là một không gian đặc thù, bên trong nuôi dưỡng thiên tài địa bảo khác nhau, thậm chí còn nuôi dưỡng yêu thú để dùng trong chiến đấu và lấy thuốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tóm lại là một tòa tháp bảo bối, có thể ngang với một kho bảo bối.
Trường kiếm của Bùi Lạc Bạch vung lên.
“Tới hết đây!”
“Không thể được!”
Tư Ngự Thần sợ hãi kêu lên một tiếng.
Phù Đồ Tháp là một pháp bảo vô cùng mạnh, hắn không biết nó có thể mạnh đến đâu, nhưng nếu Bùi Lạc Bạch đã lấy nó ra để dùng, nhất định đã có ý định trước rồi!
Lực lượng này nếu không màng tất cả phóng thích ra, còn không biết sẽ lan đến bao nhiêu người.
Đây là điều hắn không muốn xảy ra nhất.
“Các ngươi không nên ép hắn! Các ngươi điên rồi sao? Vì mấy bảo vật đó không muốn sống nữa ư?” Tư Ngự Thần kêu lên.
Nhưng mà, không có ai để ý tới hắn.
Ở trước mặt bảo vật có thể dễ như trở bàn tay mà cướp lấy, lý trí không tồn tại.
“Cùng nhau lên! Giết hắn rồi Phù Đồ Tháp chính là của các ngươi!”
Diệp Dung Nguyệt vừa kêu lên một tiếng, bọn họ lập tức hướng về phía Bùi Lạc Bạch.
Thấy mọi người đều vọt lên, hai người Diệp Dung Nguyệt và Chiêm Diệc Hình lại không động đậy, bọn họ thậm chí còn lui về phía sau để nhường chỗ.
Bọn họ đứng ở đó nhìn, chờ đám người kiệt sức, chờ bọn họ lưỡng bại câu thương, chờ đợi thời cơ tốt nhất.
Tư Ngự Thần thấy bọn họ đều vọt lên, hắn đang muốn động thì Diệp Dung Nguyệt ngăn hắn ở phía trước.
“Nếu hôm nay ngươi nhất định phải đi, vậy thì bước qua xác ta đi!”
“Vì sao?”
“Hôm nay hắn nhất định phải chết!”
“Vì sao ngươi lại hận hắn như thế? Hắn dù sao cũng là đại sư huynh của muội muội ngươi.”
Diệp Dung Nguyệt cười, cười vô cùng mỉa mai.
“Tóm lại, hắn nhất định phải chết. Cho dù cái gì ta cũng không lấy được ta cũng muốn hắn chết! Hơn nữa hắn chỉ là người đầu tiên, nhất định không phải là người cuối cùng.”
“Ngươi đang nói gì?”
Tư Ngự Thần phát hiện hắn đã không hiểu nàng nữa, nàng chỉ đứng ở nơi đó, gần hắn như vậy, nhưng lại giống như hắn đã sớm đi rất xa rồi.
Đúng lúc này, những người kia đã đánh tới trước mặt Bùi Lạc Bạch, sắp giao thủ rồi.
Đột nhiên, trước mặt bọn họ vang lên một tiếng, ngọn lửa sáng ngời lại nóng rực bỗng nhiên rực sáng, độ nóng khủng khiếp cùng với lực lượng cường đại của nó nháy mắt bùng nổ, khiến cho mấy người vừa xông lên đã lui lại vài bước.
Giây tiếp theo, một cây dù màu đỏ nhanh chóng bật ra, đ.â.m về phía kiếm mà bọn họ chưa kịp thu hồi.
“Keng keng keng” tiếng kiếm va chạm nhau vang lên, lực lượng cường đại chấn động cổ tay khiến cho bọn họ liên tục lui về phía sau.
Công kích mạnh mẽ đột ngột tới đây khiến cho tất cả mọi người khiếp sợ, bọn họ lui về phía sau kéo dài khoảng cách.
“La ai thế?”
“Ta đây, là muội muội mà ngươi nhớ mãi trong lòng không thể nào quên đây!”
Diệp Linh Lang vừa nói, Diệp Dung Nguyệt thay đổi sắc mặt.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương "I will tell you lovely stories"
Chỉ thấy chiếc ô nhỏ lượn một vòng nhanh chóng xoay chuyển, một lần nữa trở về trước mặt nàng, mũi chân nàng nhún một cái, đạp lên trên mặt ô, xinh đẹp dừng lại ở bên cạnh Bùi Lạc Bạch.
Cổ tay nàng nhẹ nhàng nhấc lên, chiếc ô nhỏ lại quay trở lại lòng bàn tay nàng, ánh sáng màu đỏ lóe lên, chuyển sang hình thái kiếm, toàn bộ quá trình giống như nước chảy mây trôi.
Không chỉ có xinh đẹp vô cùng, chỉ cần nhìn thấy là không thể nào quên.
“Làm gì thế? Bắt nạt đại sư huynh của ta bên người không có ai sao?”