Mãn Môn Đều Là Phản Diện Hắc Hoá, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Là Hài Hước

Chương 272: Học tập cho tốt! Đại sư huynh có thể!



Khi nhìn thấy ánh mắt tràn ngập sự khinh thường của Béo Đầu, Bùi Lạc Bạch từ trong ra ngoài đều muốn từ chối.

Sủng vật của tiểu sư muội hắn đều biết, mặt mày xấu xí nhất là Chiêu Tài, nhưng Chiêu Tài vẫn đang ở trạng thái mới sinh linh trí, nó có thể phản ứng được rất ít, hầu hết thời điểm chỉ là ăn hay không thể ăn, vô cùng ngoan ngoãn.

Ngược lại là Tuyết Linh Quả này, bề ngoài thì ra hình ra dạng nhất, không có tu vi không có chút lực công kích nào nhưng lại đáng sợ nhất, cái miệng kia của nó chỉ cần mở ra, trên cơ bản là không ai có thể chống lại được, khiến cho tâm trạng của ai cũng không xong.

À, trừ tiểu sư muội ra.

“Nó ư?”

“Đại sư huynh, huynh đem Béo Đầu đi coi nó làm linh sủng của huynh, để nó chỉ đạo huynh trả lời câu hỏi thế nào. Tuy nó không học y, nhưng nó là quả do lão tiền bối Tất Thanh Bách nuôi lớn, từ nhỏ đã chơi cùng với những tiên linh thảo dược, không chỉ hiểu rõ về chủng loại của chúng, ngay cả chuyện riêng tư của chúng Béo Đầu cũng có thể nói rõ ràng.”

……

Đúng là như vậy, nhưng mà Béo Đầu nhà muội không dễ mang.

“Tiểu sư muội, ta chỉ sợ không mang được nó.”

“Đại sư huynh tỉnh táo lại đi, huynh là người đang muốn báo thù, thừa nhận một chút thiệt thòi này thì tính là cái gì đâu!”

Bùi Lạc Bạch ngẩn người, cũng đúng, hắn là người tới đây báo thù, còn có tư cách gì để kén cá chọn canh?

“Thôi được rồi, để ta mang theo Béo Đầu.”

Bùi Lạc Bạch tiếp nhận Béo Đầu từ trong tay Diệp Linh Lang, hắn coi Béo Đầu làm linh sủng mà ôm vào ngực, sau khi nhận được thẻ thì đi vào trong trường thi.

Sau khi đi vào trường thi, Bùi Lạc Bạch thấy rất nhiều phòng, mỗi phòng rất nhỏ, chỉ có một người có thể vào.

Hắn nhìn thoáng qua thẻ trong tay, tìm thấy được phòng tương ứng thì ôm Béo Đầu đi vào.

Sau khi đi vào, đóng cửa phòng lại, đặt thẻ vào vị trí tương ứng, trận pháp trong phòng khởi động, giây tiếp theo Bùi Lạc Bạch đặt mình trong một không gian kỳ diệu, xung quanh trôi nổi đủ loại tiên linh dược thảo.

Giây tiếp theo, giữa không trung xuất hiện một hàng chữ, tìm ra mười loại linh thảo có thể giải được tình trạng choáng váng.

Lúc này, Bùi Lạc Bạch nhìn xuống Béo Đầu đang ngồi trên vai hắn, tay nhỏ của Béo Đầu đập vào đầu của Bùi Lạc Bạch.

“Đọc đi, ta có biết chữ đâu!”



Một Hóa Thần như hắn vậy mà bị một quả tử không có tu vi tùy tùy tiện tiện đập vào đầu.

Tâm trạng của Bùi Lạc Bạch không ổn trong vòng nửa giây, sau đó đọc với tốc độ cực nhanh.

Sau khi đọc thì Béo Đầu nhìn một vòng xung quanh, nhanh chóng tìm cho Bùi Lạc Bạch mười loại.

Đề này rất nhanh kết thúc, đề tiếp theo nhanh chóng nhảy ra.

“Chỉ đọc mấy từ quan trọng, làm nhanh lên, ta không muốn bị thua Diệp Linh Lang, nếu ngươi kéo chân sau làm ta bị thua nàng, chờ đến khi ra khỏi cửa ta sẽ đi báo cáo là ngươi gian lận.”

!!!

Quả tử này đã quá hiếu thắng thì thôi đi, vì sao lại muốn kéo cả hắn xuống nước cùng?

Tâm trạng của Bùi Lạc Bạch lại hỏng trong một giây, sau đó hắn không dám ngừng chút nào, vừa đọc vừa mang Béo Đầu nhanh chóng di động, chỉ sợ làm chậm tốc độ Béo Đầu đại gia tìm kiếm đáp án.

Thời gian trôi qua, bọn họ rất nhanh đã làm xong rồi.

Trận pháp biến mất, cái thẻ kia lại một lần nữa về trong tay Bùi Lạc Bạch.

Vẻ mặt của Bùi Lạc Bạch thật vui vẻ, đây là qua cửa rồi sao?

“Đề mục nho nhỏ này, căn bản không có gì khó cả, đám nhân loại ngu xuẩn.”



Trên người quả tử này không mọc gai, vì sao vừa mở mồm thì câu nào câu nấy đều chọc vào người thế!

Thôi kệ đi, một Hóa Thần như hắn cần gì so đo với một quả tử chứ!

Bùi Lạc Bạch vừa mới ra khỏi phòng thì nhìn thấy bên ngoài có một đệ tử Thần Y Cốc đang đợi hắn.

“Ngươi là người duy nhất trong số những người tham gia tuyển chọn có thể trong vòng mười lăm phút hoàn thành tất cả các đề mục, thành tích của ngươi vô cùng ưu tú, Tân Y Đường sẽ chú ý nhiều đến ngươi, chiếc thẻ màu đỏ này cho ngươi, đi theo ta!”

Bùi Lạc Bạch nhận lấy một chiếc thẻ màu đỏ mới, đi theo đệ tử kia rời đi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Bọn họ đi vào trong một đại sảnh. Lúc đó, bên trong đã có rất nhiều đệ tử đang đứng chờ.

Đệ tử được chia làm ba hàng, hàng thứ nhất cầm thẻ màu lam, có khoảng hai mươi người, thứ hai cầm thẻ màu vàng, chỉ có bảy người, mà thứ ba cầm thẻ màu đỏ thì chỉ có mỗi mình Bùi Lạc Bạch.

Hắn dừng lại ở vị trí độc nhất kia, nhận tất cả đánh giá từ ánh mắt của người khác, khiến cho tâm tình của hắn hơi thấp thỏm một chút.

Tiểu sư muội chậm chạp không tới, nàng không phải là sẽ không vượt qua kỳ thi đấy chứ?

Trong thời điểm này Béo Đầu không dám nói câu gì, nó chỉ có thể ngụy trang thành một con linh sủng hệ thực vật có linh trí thấp kém.

Nó phát hiện ra Diệp Linh Lang còn chưa tới, nó nỗ lực trả lời câu hỏi như thế là muốn thắng nàng, kết quả thắng không vui, nó tức giận không chịu nổi.

Không thể mắng chửi người, nó chỉ có thể ngồi trên đầu vai của Bùi Lạc Bạch, túm tóc hắn phát tiết.

Bùi Lạc Bạch bị nó túm đau, hắn bắt lấy Béo Đầu, hết quả Béo Đầu lại bắt đầu cắn hai ống tay áo của hắn.

Hắn bị cắn phát phiền, vì thế mới ném nó vào trong nhẫn, nhưng không đến hai giây sau hắn đã vội vàng bắt Béo Đầu ra ngoài với vẻ mặt sợ hãi.

Khi bắt nó ra ngoài, hắn phát hiện ra trên khóe miệng Béo Đầu vẫn còn nước trái cây

!!!

Béo Đầu c.h.ế.t tiệt này còn ăn hết cả mấy linh quả đáng giá nhất kia của hắn.

Bùi Lạc Bạch hít sâu một hơi, tự bảo với bản thân không nên nóng giận không nên nóng giận, hắn là đại sư huynh, cần phải có lòng dạ rộng lớn bao dung, đừng giận dữ với một quả tử làm gì.

Nhưng mà giây tiếp theo, khi nhìn thấy Béo Đầu lấy vạt áo của hắn để lau miệng, hắn giận đến nỗi không thở nổi.

Đúng lúc hắn cảm thấy bản thân mình hô hấp khó khăn, rốt cuộc hắn cũng nhìn thấy tiểu sư muội, trong tay nàng cầm một chiếc thẻ màu lam đi từ bên ngoài vào, nhanh chóng đi vào đội ngũ cầm thẻ màu lam rồi đứng đó.

Không ngờ tiểu sư muội không ở cùng chỗ với hắn?

Thừa dịp không có ai trong đại sảnh chú ý, Bùi Lạc Bạch lén lút đi qua chỗ Diệp Linh Lang, ở bên tai nàng nói nhỏ.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

“Tiểu sư muội, sao muội lại là thẻ lam? Không phải muội đã nói là đều nhớ hết hay sao?”

“Đại sư huynh, chúng ta không phải là trà trộn vào đây để tìm kẻ thù của huynh sao? Đương nhiên là phải trộn trong đám người bình thường rồi, huynh làm thế là muốn ở lại làm đệ tử thân truyền, được trọng điểm bồi dưỡng hay sao?”

!!!

Hắn không muốn, hắn có biết gì về y dược đâu.

“Vậy thì bây giờ phải làm sao?”

“Còn có thể làm sao đây? Muội cho rằng sau khi trà trộn vào thì huynh chỉ cần giả bộ một chút là được, nhưng hiện tại lại trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, muội đành phải cho huynh mượn Béo Đầu, hai người sống nương tựa lẫn nhau đi. Học tập cho tốt, tu thành thần y, đại sư huynh có thể làm được!”

!!!



Đồng tử của Bùi Lạc Bạch chấn động.

Đây không phải là kết quả hắn muốn đâu!

“Xếp hàng thì phải xếp hàng cho tốt, không cần đi loạn! Bạch Tiểu Bùi đâu rồi?”

Bùi Lạc Bạch thấy bị điểm danh thì chấn động cả người, bị bắt về vị trí của mình, tiếp tục nhận ánh mắt đánh giá của người khác.

“Ừ, tuổi còn trẻ, tương lai của ngươi nhất định là tiền đồ như gấm. Tình huống của ngươi ta đã báo lên trên rồi, rất nhanh sẽ có trưởng lão chuyên môn tới đây tự mình mang ngươi nhập môn, ngoan ngoãn ở Thần Y Cốc học tập đi!”



Trên mặt của Bùi Lạc Bạch không nhìn thấy có chút vui vẻ nào.

“Rất tốt, không màng hơn thua, người học y cần nhất là có tâm thái như ngươi!”



Cảm ơn đã khích lệ, tâm thái đã hỏng luôn rồi!

Rất nhanh đã có một trưởng lão từ bên ngoài đi tới, liếc mắt đã nhìn thấy Bạch Tiểu Bùi tay cầm thẻ màu đỏ, đem người mang đi!

Béo Đầu thấy tình thế không đúng lắm, vội vàng nhảy ra từ trong lòng Bùi Lạc Bạch, muốn một lần nữa đến chỗ Diệp Linh Lang.

Nhưng mà ma chưởng của Hóa Thần kỳ không phải nó muốn là có thể trốn được!

Vì thế, một người một quả cứ thế bị trường lão Quang Vinh mang đi rồi!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com