Mãn Môn Đều Là Phản Diện Hắc Hoá, Chỉ Có Tiểu Sư Muội Là Hài Hước

Chương 271: Đây là sự chênh lệch giữa người và người ư?



“Vì sao ngươi không đỡ ta một chút?”

Trần Thất Nguyên từ dưới đất bò lên kêu ai oán.

“Ngươi cũng đâu có bảo ta đỡ ngươi?”

Trần Thất Nguyên sửng sốt, nàng nói có lý, đúng là hắn không nhờ nàng đỡ, việc này không trách nàng được.

“Vậy thì lần sau ta nói trước với ngươi một tiếng.”

Diệp Linh Lang gật gật đầu, cái này gọi là ngốc một cách hợp tình hợp lý.

Bùi Lạc Bạch thấy vậy thì thở dài, biểu đệ này thật sự là một lời khó nói hết, hay là đừng nhận.

“Biểu ca, mấy ngày nay chạy đi đâu thế? Vì sao lại trói đệ ở khách điếm?”

“Huynh ấy đi g.i.ế.c người, không trói ngươi ở đây chẳng lẽ mang ngươi đi để chịu c.h.ế.t à?”

Trần Thất Nguyên mở to hai mắt, không thể tin được mà nhìn Bùi Lạc Bạch.

“Biểu ca, nàng nói đùa đúng không?”

“Không có.”

“Vậy thì huynh…”

“Lấy sức của một người g.i.ế.c hết mãn môn Đan Tâm Đường, lại bị các thế lực của Tu Tiên giới bao vây diệt trừ, cuối cùng thành công chạy thoát, chỉ là đáng tiếc là một thân tu vi kia lại bị người ta đánh cho chỉ còn Kim Đan, thật đáng thương.”

Nghe được những lời này của Diệp Linh Lang, Trần Thất Nguyên vội nhìn về phía của Bùi Lạc Bạch, hắn quả nhiên đã biến thành Kim Đan.

“Biểu ca, huynh… vì sao huynh lại ngốc như vậy!”

Bùi Lạc Bạch khiếp sợ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, há miệng ra, cuối cùng cũng không nói gì, thôi bỏ đi.

Trần Thất Nguyên chạy đến bên cạnh Bùi Lạc Bạch, cầm lấy cổ tay hắn sờ mạch đập, sợ đến những vết thương mà hắn phải chịu, đến giờ phút này lại càng tin tưởng không nghi ngờ gì.

“Vậy thì, hiện tại phải làm sao đây?”

“Ta có một kế!”

Trần Thất Nguyên quay đầu về phía Diệp Linh Lang đang nói chuyện.

“Chúng ta đi Thần Y Cốc đi!”

Trần Thất Nguyên ngẩn người, lúc này ngay cả Bùi Lạc Bạch cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, đi Thần Y Cốc ư?

“Hiện giờ huynh ấy đã bị giảm tu vi, chỉ có Thần Y Cốc mới có thể trị được.”

Trần Thất Nguyên vừa định há mồm phản bác, nhưng sau đó vẫn gật đầu đồng ý.

“Chúng ta đi Thần Y Cốc, nhưng mà biểu ca đã diệt mãn môn Đan Tâm Đường, làm sao Thần Y Cốc có thể trị thương cho huynh ấy.”

“Vì thế chúng ta mới không thể để Thần Y Cốc biết được thân phận của hắn!”

“Nhưng người có thân phận không rõ ràng thì Thần Y Cốc không trị đâu!”

“Chúng ta đừng đi theo con đường chữa bệnh bình thường không phải là sẽ được rồi à?”

???

Thần Y Cốc, tân y đường.

“Xếp hàng nào, xếp hàng nào, xếp hàng theo thứ tự, mỗi người một cái thẻ, Kim Đan đứng bên này, đừng đứng lung tung! Này, ba người các ngươi đang làm gì thế? Có muốn thi hay không? Muốn thi thì xếp hàng, không thi thì tránh ra mau!”

Người phụ trách thu đồ đệ của Tân Y Đường đang đứng ở cửa duy trì trật tự.

Bởi vì Đan Tâm Đường đã bị diệt mãn môn, Thần Y Cốc phái một trưởng lão mang theo đệ tử qua đó tọa trấn, cũng giống với lúc Bạch Vũ Lăng bị diệt.

Sau khi một đám đệ tử của Thần Y Cốc rời đi, hiện giờ cần phải nhanh chóng tuyển đệ tử mới để bổ sung, cho nên mới mở ra một cuộc tuyển chọn đệ tử mới cho Thần Y Cốc.

Tuy là tạm thời, nhưng chỉ cần tin tức vừa được công bố, các đệ tử tới tham gia tuyển chọn cũng không khác lắm so với những lần tuyển chọn thời kỳ năm năm một lần, phóng mắt nhìn, một đoàn người đen nghìn nghịt, đứng thành một đội ngũ dài loằng ngoằng.

Cũng may hắn đã ở Thần Y Cốc nhiều năm, kinh nghiệm ở phương diện này đúng là rất giỏi, bởi vậy ngày đầu tiên chuyển chọn cũng ổn định.

Nghe thấy hắn nói là Kim Đan đứng ở một bên, Trần Thất Nguyên tự giác đi về phía đội ngũ Kim Đan.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

Nhóm Trúc Cơ ở bên cạnh liếc mắt một cái nhìn không tới đầu, mà bên phía nhóm Kim Đan thì số người ít hơn nhiều, thêm cả hắn mới có tổng cộng bốn người.

Hả?

Bốn người à?

Biểu ca cùng với tiểu sư muội đâu?

Trần Thất Nguyên quay đầu tìm kiếm bọn họ, nhìn một vòng thì thấy bọn họ đứng gần cuối ở trong nhóm Trúc Cơ.

???

Hai người bọn họ không phải là Kim Đan sao?

Khi hắn còn đang nghi hoặc, một cái thẻ giao vào tay hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Ngẩn người cái gì? Mau đi vào đi, làm sao thế? Không phải là tới để thi à? Thế thì đi đi!”

Trần Thất Nguyên sợ không vào được, vội nhận lấy thẻ của mình, không cho hắn lấy lại.

“Thi chứ! Ta tới thi mà. Chỉ là vì sao Kim Đan không thi cùng với Trúc Cơ?”

“Bởi vì tu vi không giống nhau, độ khó của bài thi cũng khác nhau.”

Trần Thất Nguyên trợn tròn hai mắt.

“Nhưng ta tới đây học y thuật, không phải tới tu luyện, vì sao lại lấy tu vi ra để chia độ khó?”

“Ngươi đã có ý như vậy, hay là giao cho ngươi làm chủ Tân Y Đường?”



Trần Thất Nguyên sau khi do dự một lát thì nói: “Cũng không phải không được.”

???

Thấy người phụ trách kia đang chuẩn bị đánh hắn, Trần Thất Nguyên vội cầm lấy thẻ chạy vào trong cuộc thi.

Làm gì chứ? Hắn lại không nói dối.

Lấy trình độ y thuật của hắn, đừng nói là tân y đường, ngay cả thân truyền đệ tử của cốc chủ Thần Y Cốc hắn cũng tin là có thể làm, tân y đường nhỏ bé hắn còn thấy chướng mắt đấy!

Nhìn thấy Trần Thất Nguyên đi vào rồi, hai tiểu Kim Đan bình thương vô cùng biến thành hai Trúc Cơ nhỏ yếu nhu nhược Diệp Linh Lang và Bùi Lạc Bạch mới thu lại ánh mắt nhìn nhau.

“Đại sư huynh, huynh nói y thuật của hắn rất lợi hại, không đến mức không qua được bài thi của Kim Đan chứ?”

“Không đâu. Lúc còn rất nhỏ hắn đã biểu hiện ra thiên phú rất mạnh, cha ta coi hắn như là con ruột mà dạy hắn, sau đó thì hắn bái y thánh Từ Thiên Thành làm sư phụ, trình độ y thuật của hắn đừng nói là mấy cuộc thi nho nhỏ này, cho dù là thân truyền đệ tử của Thần Y Cốc cũng kém hắn.”

Diệp Linh Lang gật gật đầu.

“Hắn không có tâm nhãn, sức chiến đấu lại quá kém, tu vi Kim Đan của hắn chính là nhờ sử dụng đan dược mà lên, nghe hắn nói không lâu nữa hắn có thể thăng cấp lên tới Nguyên Anh.”

“Đại sư huynh, hắn là người học Y, Kim Đan cũng đủ dùng, vì sao còn muốn tăng tu vi lên cao thế làm gì!”

“Vì muốn lên Hóa Thần!”

???

Diệp Linh Lang bị dọa sợ ngay tại chỗ.

Dựa vào đan dược mà tăng cấp lên Kim Đan đã quá ghê gớm, lên Nguyên Anh có thể gọi là Thần Y cũng không quá đáng, hiện tại hắn còn muốn lên Hóa Thần?

“Hắn có ý tưởng vĩ đại gì không?”

“Đi tìm sư phụ của hắn, tiếp tục học y có tính là ý tưởng không?”

???

Diệp Linh Lang lại càng kinh sợ.

“Sư phụ của hắn cũng lên Tu Tiên giới à?”

“Đúng vậy, tu vi của sư phụ hắn đã thành công được chồng chất lên hóa thần nhờ đan được, sau khi lên Hóa Thần thì hắn mặc kệ biểu đệ của ta vui vẻ ôm lấy bọc hành lý chạy trốn.”



Sao lại có cặp thầy trò kỳ quái như thế?

Bùi Lạc Bạch nhìn thoáng về đội ngũ phía trước, tuy rất dài, nhưng tốc độ nhận thẻ lại vô cùng nhanh, sắp đến lượt bọn họ rồi.

“Tiểu sư muội, chúng ta thật sự phải đi vào ư? Chúng ta đều không biết gì về y dược, ngay cả phần thi dành cho Trúc Cơ chúng ta cũng không qua được đâu!”

“Đại sư huynh đừng lo, muội đã hỏi thăm rồi, cuộc thi này rất đơn giản, chỉ thi về các loại dược lý cơ bản cùng một vạn loại linh thảo thường gặp.”

Bùi Lạc bạch khiếp sợ mở to hai mắt.

“Những cái này đơn giản chỗ nào? Một vạn loại đó!”

“Cũng chỉ có một vạn loại thôI!”

“Một vạn loại mà ít à?”

“Dù sao cũng không nhiều lắm, tối hôm qua muội đọc suốt đêm thuộc rồi!”

!!!

Cái này cho hắn xem một tháng hắn cũng không thuộc! Đây là sự chênh lệch giữa người và người ư?

“Nhưng ta không biết loại nào cả!”

“Đừng lo, muội đã chuẩn bị cho huynh gian lận rồi!”

Diệp Linh Lang hơi hơi mỉm cười, móc ra từ nhẫn một đồ vật đưa cho hắn.

“Đây nè!”

Bùi Lạc Bạch cả người chấn động!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com