Bùi Lạc Bạch đang tràn ngập cảm động, thậm chí khóe mặt còn ấm áp: ???
“Muội thấy phần thể hiện cảm xúc cũng ổn thỏa rồi, muội nói với huynh một chút vấn đề hiện thực nhé!”
Bùi Lạc Bạch đang cố gắng thích ứng với mạch suy nghĩ của tiểu sư muội: …
Cũng không cần phải chuyển biến bất ngờ như vậy chứ.
“Trí nhớ của huynh khẳng định là do sư phụ phong ấn, ngoài ông ấy ra không có ai khác, vì sao hắn phong ấn ký ức của huynh lại mang huynh trở về, mục đích gì còn chưa biết được, là tốt hay xấu muội cũng không biết chắc được. Nhưng lúc này người phá bỏ phong ấn của huynh nhất định không phải là loại tốt đẹp gì.”
Bùi Lạc Bạch thoát ra khỏi cảm xúc đang dâng đầy, đến lúc này cũng bình tĩnh trở lại.
“Người phá bỏ phong ấn của ta là Thần Y Cốc, là lúc ấy biểu đệ của ta tìm ta, nói hắn là đệ tử thiên tài của Thần Y Cốc, gần đây thanh danh nổi lên, được Thần Y Cốc rất xem trọng, cũng được các đệ tử Thần Y Cốc tôn sùng, nói là để ta thử xem. Ta đi, mà hắn cũng thật sự khôi phục được ký ức của ta.”
Diệp Linh Lang nhăn mày lại
“Biểu đệ của huynh?”
“Đúng vậy, là biểu đệ của ta. Lúc ở Khải Dương, cách Bạch Vũ Lăng một chút, hồi còn nhỏ đã được đưa đến nhà ta một thời gian, có quan hệ rất tốt với ta. Lần đó ta vốn định cùng với lục sư đệ đưa muội ra ngoài rèn luyện, trên đường gặp hắn ta mới rời đi.”
“Không phải là huynh không nhớ rõ hay sao?”
“Đúng là không nhớ rõ, nhưng trên người hắn có một khối ngọc bội giống của ta, nên ta nhận ra.”
“Nhưng vì sao hắn lại ngẫu nhiên mà xuất hiện ở trước mặt huynh chứ?”
“Hắn nói là hắn đã nghe thấy tin tức về Võ Hội Đỉnh Phong, biết ta ở Thanh Huyền Tông nên chạy đến tìm ta.”
“Nhưng lúc trước đó chúng ta đã tách ra ở Kỷ Thành, chúng ta trốn sư phụ của muội không ở Cửu Hoa Sơn, vì sao hắn lại ở Kỷ Thành để gặp huynh nhỉ?”
Bùi Lạc Bạch sửng sốt.
Hắn không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ tất cả đều là trùng hợp.
“Ta không biết, nhưng chắc là hắn sẽ không xuống tay với ta đâu, tình cảm của chúng ta rất tốt. Hơn nữa hắn không giống như là người tâm cơ như thế. Hắn không biết chuyện nhà ta, chỉ biết nhà ta bị diệt môn, khi nghe nói đến tin tức của ta thì tới tìm ta.”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương "I will tell you lovely stories"
“Huynh gặp phải chuyện lớn như vậy, những người khác thì sao?”
“Trước khi ta đi Đan Tâm Đường trả thù đã trói hắn ở một khách điếm tại một thị trấn nhỏ bên ngoài Thạch Trạch Cốc, tránh cho hắn đi chịu c.h.ế.t với ta. Với thực lực của hắn thì có lẽ lúc này vẫn đang bị trói.”
Diệp Linh Lang bị chọc cười, thực lực này phải kém đến mức nào chứ, đã bốn ngày rồi vẫn còn bị trói?
“Tiểu sư muội, muội nghi ngờ hắn thao túng sau lưng sao? Nhưng trực giác nói cho ta biết không liên quan tới hắn.”
“Nghe huynh miêu tả, chắc là không liên quan nhiều lắm đâu, rốt cuộc hắn cũng không thông minh lắm, có thể là bị người khác lợi dụng.”
“Bị người khác lợi dụng?”
“Đúng vậy, có lẽ là có người bắt đầu từ lúc Võ Hội Đỉnh Phong kết thúc đó có kế hoạch này rồi, trước tiên dẫn đường cho biểu đệ của huynh đi tìm huynh, lại bảo hắn cho huynh biết một chút đơn giản qua loa về thân thế của huynh, sau đó lại lừa gạt hắn nói đệ tử Thần Y Cốc có thể khôi phục trí nhớ của huynh, sau đó lợi dụng hắn để phá bỏ phong ấn của huynh.”
Bùi Lạc Bạch ngây lập tức mở tròn hai mắt.
Nếu có người đã bắt đầu âm mưu từ sớm như vậy, bày ra từ trước vài tháng, thì tâm tư này cũng thật là đáng sợ rồi!
“Đại sư huynh, có phải là giải phong ấn cho huynh là một nữ nhân không? Mới nhìn có lẽ là lớn hơn muội một chút, dáng người yểu điệu mặc đồ màu trắng, tu vi Kim Đan, thậm chí nàng còn không cần bắt mạch cho huynh mà trực tiếp ra tay giải phong ấn cho huynh?”
Bùi Lạc Bạch sửng sốt.
“Tiểu sư muội, những cái đó làm sao mà muội biết được?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Đoán, có vẻ đoán không sai rồi, chính là nàng.”
“Là ai?”
“Diệp Dung Nguyệt.”
“Cái gì?”
“Bùi Lạc Bạch không nghĩ ra được đó là nàng!”
Ngày hôm đó, khi nàng phá bỏ phong ấn cho mình có đeo một cái khăn che mặt, tới nhanh đi cũng nhanh, sau khi hắn bị một loạt ký ức đánh sâu vào thì không có tâm tình mà nghĩ nhiều như vậy.
Hiện tại tưởng tượng, hình tượng kia đúng thật chính là nàng!
“Nhưng mà nàng vì sao lại muốn giả mạo làm đệ tử Thần Y Cốc để phá bỏ phong ấn ký ức của ta?”
“Vì muốn để huynh đi diệt mãn môn Đan Tâm Đường, nhờ thế mà có cơ hội tự tay đ.â.m đại ma đầu là huynh, nếu huynh c.h.ế.t rồi thì Phù Đồ Tháp trên tay huynh có thể rơi vào tay nàng. Nàng là một người của danh môn chính phái, muốn g.i.ế.c người đoạt bảo thì phải có lý do chứ sao?”
Những lời nói này thật sự ảnh hưởng rất lớn đến Bùi Lạc Bạch. Diệp Dung Nguyệt khổ tâm đưa ra những kế hoạch này không ngờ lại chính là vì Phù Đồ Tháp trong tay hắn.
Nhưng nghĩ lại, năm đó Đan Tâm Đường không phải cũng vì Phù Đồ Tháp mà diệt toàn bộ Bạch Vũ Lăng nhà hắn hay sao?
“Nhưng ta không rõ, bí mật năm đó nàng làm sao có thể biết rõ ràng như thế, thậm chí còn biết cả cách giải phong ấn nữa.”
“Muội cũng đang nghi ngờ đây, vì sao mà cứ ở đâu có bảo vật thì đều có nàng, hơn nữa nàng còn chưa tới mà sao đã chắc chắn bảo vật kia thuộc về sở hữu của nàng.”
Diệp Linh Lang lúc trước chỉ là hoài nghi, nhưng bây giờ nàng đã xác định Diệp Dung Nguyệt không hề tầm thường, hoặc là nàng cũng xuyên qua trọng sinh giống như nàng, hoặc là có pháp bảo nào đó.
Khả năng trước không lớn lắm, bởi vì nếu Diệp Dung Nguyệt đã biết trước nguyên tác thì đã sớm hoài nghi mình tại đại hội tu tiên rồi, nhưng nàng không hề. Mãi cho đến Võ Hội Đỉnh Phong sau khi nàng bị đánh bại mới bắt đầu ghi hận trong lòng, không giống như là người biết trước nguyên tác.
Cho nên, khả năng lớn là trong tay nàng có pháp bảo, một loại pháp bảo có thể cung cấp cho nàng rất nhiều tin tức.
Như thế là có thể giải thích thể chất cẩm lý và sự may mắn của nàng, hóa ra đều là giả.
Ngay cả Thanh Huyền Tông tất cả đều có vận mệnh làm vai ác đưa đầu tới cho nàng cũng là giả. Nàng chỉ lợi dụng vào việc nắm giữ tin tức, biết được tin tức riêng tư của mỗi người Thanh Huyền Tông, sau đó bức cho mỗi người của Thanh Huyền Tông thành vai ác, sau đó công khai g.i.ế.c người đoạt bảo.
Nếu nàng không đọc thư, Diệp Dung Nguyệt sẽ thuận lợi đến cuối cùng giống như miêu tả trong nguyên tác, muốn cái gì có cái đó, giống như đại nữ chủ g.i.ế.c đến người cuối cùng, khí phách hăng hái, ánh sáng b.ắ.n ra bốn phía.
Diệp Linh lang chống cằm bắt đầu tự hỏi một vấn đề khác, vì sao lại có thể trùng hợp như thế, mỗi người của Thanh Huyền Tông đều có một quá khứ không thể cho ai biết? Mà pháp bảo này của Diệp Dung Nguyệt lại là từ đâu tới?
Nhưng mà vấn đề này nàng cũng không phải nghĩ lâu, vì không có đủ manh mối, có nghĩ nhiều cũng không nghĩ ra cái gì.
Không bằng trước mắt giải quyết khó khăn trước mắt.
“Đại sư huynh, có phải đến bây giờ huynh cũng không biết bí mật của Phù Đồ Tháp?”
Bùi Lạc Bạch ngẩn người.
“Đúng là ta không biết, mười năm trước khi bị đuổi g.i.ế.c thì không có thời gian nghiên cứu, sau đó lại bị sư phụ phong ấn ký ức thì không nhớ rõ chuyện về Phù Đồ Tháp, sau đó khi ký ức quay lại thì đi diệt Đan Tâm Đường để báo thù, sau khi báo thù thì lại bị đuổi giết.”
Bí mật về Phù Đồ Tháp, Diệp Linh Lang đã từng nhìn thấy trong nguyên tác.
Phù Đồ Tháp là một tòa tháp bảy tầng, sáu tầng phía dưới đúng là gieo trồng thiên tài địa bảo, còn bí mật của Đan Tâm Đường ở tầng thứ bảy.
Trong nguyên tác, sau khi Diệp Dung Nguyệt đoạt được Phù Đồ Tháp, lấy ra không ít đồ tốt từ bên trong, nhưng khi nàng mở ra tầng thứ bảy, nàng đã sợ ngây người ngay tại chỗ.
“Tiểu sư muội, muội…”
Bùi Lạc Bạch đang định hỏi, thì nhìn thấy Diệp Linh Lang lấy Phù Đồ Tháp ra, mở tầng thứ bảy của nó.
Vừa chớp mắt, hắn trợn tròn hai mắt, vô cùng khiếp sợ.