Chỉ thấy ở bên trong tầng thứ bảy của Phù Đồ Tháp gieo trồng một loại thực vật kỳ dị.
Ở phía dưới bộ rễ của thực vật đó có chôn đất trồng màu đỏ, trong đất có một mùi m.á.u tươi đậm đặc.
Phía trên thực vật này mọc lên một cái bong bóng hình tròn, bên trong mỗi cái bong bóng này có một hình người nho nhỏ, thân thể những người này cuộn tròn không nhúc nhích mà bay ở giữa bong bóng.
Nếu không phải bên dưới bong bóng này có một cây có gân mạch gắn với trái tim của mỗi người, bọn họ nếu không nhìn thấy trái tim đập, mạch m.á.u và dinh dưỡng không ngừng vận chuyển, bọn họ thậm chí còn hoài nghi tất cả những người không nhúc nhích này đều đã chết.
“Cái này… đây là…”
Bùi Lạc Bạch cả đời này cũng chưa từng gặp đồ vật gì kỳ quái như vậy, không ngờ ở đây đều là người, người vẫn sống sờ sờ, bị nhốt ở bên trong những thực vật này nuôi dưỡng nhiều năm như vậy.
Thật đáng sợ, thật dọa người!
Trách không được năm đó cha hắn liều cả tính mạng cũng muốn đưa Phù Đồ Tháp giao cho Thần Y Cốc xử lý, hóa ra Đan Tâm Đường lại có thể giấu giếm làm ra chuyện táng tận thiên lương nhiều năm như vậy
“Những cái này đều là người sống đúng không?”
Diệp Linh Lang gật gật đầu.
“Vậy thì bọn họ…”
“Bọn họ ngoại trừ thân thể tồn tại, hồn phách đã sớm bị rút cạn rồi, bọn họ được nuôi dưỡng ở bên trong chính là bị coi như thân thể được nuôi dưỡng, dùng để cung cấp cho những linh hồn có thân thể hoại tử chưa đến quỷ giới được trọng sinh.”
Bùi Lạc Bạch mở to hai mắt.
Hóa ra đây là thuật khởi tử hồi sinh của Đan Tâm Đường hay sao?
Trong nguyên tác, Diệp Dung Nguyệt sau khi phát hiện ra bí mật này, đã lựa chọn giấu giếm.
Ở trong nguyên tác sau này, nàng vì để cứu kẻ theo đuôi của nàng, còn dùng cả thân thể bên trong, cho nên nàng rõ ràng cách dùng của cái thứ này.
“Nghĩa là, cái gọi là thuật khởi tử hồi sinh thật ra là một mạng đổi một mạng sao?”
“Không, là vô số tính mạng của người vô tội, đổi lấy một mạng.”
“Cái gì?”
“Một người nếu là trong thời gian dài không có hồn phách, thân thể sẽ thối rữa, cho nên muốn bảo tồn thân thể này yêu cầu rất nhiều việc làm theo trình tự, làm rất nhiều chuyện tàn nhẫn. Trình tự nhiều thì sẽ dễ dàng xảy ra sự cố, vừa có sự cố thì thân thể sẽ bị phế ngay. Ở đây có nhiều thân thể người như vậy, số người c.h.ế.t ít nhất cũng phải nhiều gấp vài lần.”
Bùi Lạc Bạch chỉ cần nghe thôi đã thấy hãi hùng khiếp vía, tàn nhẫn đến cực điểm.
Phải điên rồ đến mức nào, phải không từ thủ đoạn mới có thể dùng biện pháp này để cứu người?
Cái gọi là diệu thủ thần y, phía sau lại là không có nhân tính đến vậy!
Bọn họ bị c.h.ế.t cũng không oan chút nào!
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương "I will tell you lovely stories"
“Đại sư huynh, Phù Đồ Tháp này rõ ràng là từ mười năm trước đã bị huynh mang đi, nhưng lúc này Thần Y Cốc lại tuyên bố ra ngoài là huynh diệt Đan Tâm Đường để cướp đi chí bảo Phù Đồ Tháp của đan tâm đường, huynh có biết điều này có nghĩa thế nào không?
Bùi Lạc Bạch lắc lắc đầu, nhiều người có tâm tư hiểm ác như vậy, âm mưu quỷ kế nhiều như vậy, hắn không thể hiểu nổi.
“Nghĩa là Thần Y Cốc không phải là trên dưới một lòng, có người thông đồng với Đan Tâm Đường, nhưng cũng có người lại không hiểu rõ. Những người trong lòng có quỷ đã dựa vào cơ hội mà huynh diệt Đan Tâm Đường, đẩy lên người huynh lý do mất đi Phù Đồ Tháp, với mục đích giấu giếm chân tướng Bạch Vũ Lăng diệt môn mười năm trước. Lừa gạt phía trên, che giấu bên ngoài.”
Bùi Lạc Bạch sau khi nghe phân tích của Diệp Linh Lang, dần dần đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
“Nói cách khác, năm đó Thần Y Cốc trực tiếp phán tội cho cha ta, chính là bởi vì có người thông đồng với Đan Tâm Đường. Bởi vì sợ bản án cũ mười năm trước bị lật lại, cũng sợ bí mật của Phù Đồ Tháp bị phát hiện, cho nên lúc này mới có thể thuận thế mà đẩy hết tội danh lên người ta.”
Diệp Linh Lang gật gật đầu, tuy đại sư huynh không am hiểu phân tích, nhưng đầu óc rất thanh minh, vừa nói đã hiểu.
“Đúng là bởi vì như vậy, mới khiến cho muội hiểu rõ vấn đề.”
“Cho nên, muội cố ý ở trước mặt mọi người dùng Phù Đồ Tháp thả ra quỷ hồn, để mọi người hoài nghi Phù Đồ Tháp này không sạch sẽ.”
“Đúng vậy, một khi đã có hoài nghi sẽ có người muốn chứng minh, khi mở ra Phù Đồ Tháp thì bí mật sẽ không giấu được. Đến lúc đó, chân tướng Bạch Vũ Lăng bị diệt môn mười năm trước cùng với lý do huynh diệt Đan Tâm Đường báo thù mới có thể được rõ ràng khắp thiên hạ. Báo thù cho cha, trừ gian diệt ác, đại sư huynh, huynh là người bị hại chứ không phải đại ma đầu.”
Trừ gian diệt ác, báo thù cho cha.
Hắn là người bị hại, không phải đại ma đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Những lời này không ngừng quanh quẩn trong lòng hắn.
Bùi Lạc Bạch ngơ ngẩn nhìn tiểu sư muội trước mắt, tâm tình vô cùng phức tạp.
Hắn đã cho rằng nàng xông tới cứu hắn vì tình nghĩa đồng môn.
Không nghĩ là nàng đã sớm chuẩn bị đầy đủ, nàng làm gì cũng đều là có mục đích có kế hoạch.
Nàng nói nàng có thể cứu hắn ra khỏi vũng bùn này, không chỉ là nói cho vui, nàng thật sự vẫn luôn làm, làm hết sức, làm toàn lực, lại có thể làm được.
Tiểu sư muội mang đến cảm giác an toàn, đó là cảm giác an toàn rất chân thật gần gũi.
Nhìn tiểu sư muội trước mặt còn kém mấy tháng mới mười ba tuổi, Bùi Lạc Bạch đột nhiên cảm thấy ông trời không thật sự từ bỏ hắn mà phái một ánh sáng thần tiên rớt xuống bên cạnh hắn, cứu vớt hắn ra khỏi vực sâu địa ngục.
Nếu thời gian trở lại hai năm trước, khi nàng mới nhập môn, hắn thế nào cũng không thể tưởng tượng được tiểu sư muội vừa ngây ngô vừa ngoan ngoãn, đáng yêu lại đáng thương tới đây để cứu vớt mình.
“Đại sư huynh.”
“Hả?”
Lúc này ánh mắt nhìn Diệp Linh Lang lại càng dịu dàng ôn nhu, càng chứa chan yêu thương.
Hắn nghĩ, cho dù là nàng muốn hái sao trên trời, hắn cũng không do dự chút nào mà đi hái xuống cho nàng.
“Huynh biết sai chưa?”
???
“Huynh có biết vì sao muội phải gian nan phân tích cho huynh âm mưu của người khác không? Còn phải phí hoài thần kinh tự hỏi phải làm sao để phá cục nữa?”
Bùi Lạc Bạch ngẩn người.
“Bởi vì kẻ thù quá nham hiểm ư?”
“Không, bởi vì huynh quá yếu ớt.”
???
“Lúc trước khi ta ở Thanh Huyền Tông vẫn luôn nói với huynh, bảo huynh phải chăm chỉ tu luyện, không tiếc thứ gì muốn huynh tu luyện, nhưng huynh thì sao?”
“Ta.. tu luyện.”
“Thành quả thế nào?”
“Nguyên Anh hậu kỳ!”
“Nếu không phải trong khoảng thời gian này hắn bị tiểu sư muội ép phải tu luyện liều mạng, hiện tại chỉ sợ hắn mới chỉ có Nguyên Anh trung kỳ.”
Nghĩ lại, lần này hắn có thể chịu đựng lâu như vậy đều dựa vào nỗ lực lúc trước.
“Nguyên Anh hậu kỳ có tác dụng không?”
Bùi Lạc Bạch sắc mặt cứng đờ.
“Nếu huynh nỗ lực thêm một chút, hiện giờ đã là Hóa Thần, huynh còn sẽ bị người ta bao vây tiễu trừ hay sao? Muội còn cần phải từ ngàn dặm xa xôi tới cứu huynh sao? Chúng ta còn cần phải phân tích âm mưu quỷ kế của ai ư? Trước mặt lực lượng tuyệt đối, tất cả âm mưu quỷ kế đều là rác rưởi!”
…
“Huynh vốn có thể đứng phía trên phế tích của Đan Tâm Đường với tu vi Hóa Thần, chờ những con kiến kia tới đây nhìn, sau đó lớn tiếng nói cho bọn họ biết, lão tử tới đây để báo thù cho phụ thân! Kẻ nào không tin tới đây nhận lấy cái chết!”
!!!
Nói rất có lý!
Nếu tu vi của hắn tiến thêm một bước đột phá Hóa Thần, hắn không cần phải suy xét đến việc đồng quy vu tận làm gì.
Đừng nói là những con kiến kia, cho dù là minh chủ và lão tổ của Thần Y Cốc tới hắn cũng có thể thẳng lưng mà đứng!