5
Ta quay sang nhìn hắn, giọng nói hắn dần lạnh lẽo:
“Trẫm thật không ngờ hoàng hậu lại có bản lĩnh lớn như thế, cấu kết với tiền triều để chống lại trẫm.”
Ta lặng lẽ nhìn hắn, không nói lời nào.
Hắn lại chỉ vào Lệ Phi:
“Xem ra là trẫm đã sủng ái ngươi quá mức, khiến ngươi không phân biệt được ai mới là chủ nhân của ngươi.”
Lệ Phi cũng không nói gì, cả Thanh Hà Trì yên tĩnh như chết.
Lăng Uyên tức giận đến cực điểm, cầm bình hoa bên cạnh đập xuống đất:
“Các ngươi đều đáng chết, lại dám uy h.i.ế.p trẫm!”
Ta nhìn hắn lúc này, đã sớm không còn phong thái, càng không còn chút thể diện nào.
“Chắc là ngôi hoàng đế ngồi quá thoải mái, khiến hoàng thượng quên mất năm xưa là dẫm lên bao nhiêu bộ xương để ngồi lên vị trí này.”
Ta lạnh lùng mở miệng nói.
“Đã vậy hoàng thượng muốn phế hậu, hôm nay thần thiếp xin nói thêm mấy câu. Mùa đông năm đó, thiên tai khiến bách tính không nơi nương tựa, hoàng thượng bận rộn lo tang lễ cho quý phi.”
“Khi quân địch áp sát, mấy vạn tướng sĩ bỏ mạng, hoàng thượng ôm xiêm y của quý phi khóc lóc.”
“Năm nay đại hạn, dân không thu hoạch nổi một hạt thóc, hoàng thượng vì nỗi tương tư mà đắm chìm trong yến tiệc rượu vui.”
“Một hoàng đế vô tâm với triều chính, say đắm nữ sắc, u mê đến tột cùng, có tư cách gì để phế bỏ bản cung?”
Lăng Uyên nghe ta kể lại từng chuyện, nhìn thấy bá quan thất vọng lắc đầu than thở, hắn có chút bàng hoàng:
“Ngươi, ngươi đang nói bậy bạ gì thế? Đó là chuyện từ bao giờ?”
Không trách Lăng Uyên không biết, năm nay không ít người đã dâng sớ tâu lên, nhưng những tấu chương đó, hắn chưa từng xem qua.
Hắn vẫn nghĩ mình còn là minh quân, nghĩ triều chính vẫn yên ổn.
Nào ngờ, hắn sớm đã trở thành con rối trong tay ta.
Từ ngày Tần Vân Sơ chết, Lăng Uyên đã bước vào cục diện do ta bày ra.
6
Trong yến tiệc sinh thần của ta, Lăng Uyên liếc mắt liền nhìn thấy Tần Vân Sơ đến chúc mừng cùng phụ thân nàng. Hắn nhìn nàng rất lâu, khẽ lẩm bẩm:
“Cuối cùng cũng tìm thấy nàng rồi.”
Ngày hôm sau, hắn lập tức hạ chỉ, muốn phá cách sắc phong Tần Vân Sơ làm quý phi.
Hắn nói:
“Hoàng hậu hiền lương không có lỗi, trẫm không thể cho nàng vị trí chính thê, nhưng trẫm sẽ cho nàng đủ thể diện.”
Và hắn đã làm được. Từ khi Tần Vân Sơ vào cung, từng đợt cống phẩm như nước chảy không ngừng được đưa vào tẩm cung của nàng.
Nàng chỉ liếc nhìn một lần đầm sen, hôm sau hắn liền cho người trồng đầy sen trong cung của nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng nhớ nhà, hắn liền phá lệ, mỗi tháng đều cho nàng trở về hầu phủ ở hai ngày.
Nàng lười biếng không muốn đi lại, Lăng Uyên liền chuẩn phép nàng không cần đến thỉnh an ta mỗi ngày.
Ta và Lệ Phi ngồi bên hồ cho cá ăn, nghe Bạch Hạ kể mấy tháng nay Lăng Uyên vì Tần Vân Sơ đã phá hỏng bao nhiêu quy củ.
Lệ Phi nghe xong tức đến trợn trắng mắt:
“Thật là nực cười, chốn hậu cung này chẳng phải đã mang họ Tần rồi sao?”
Ta thấy Lệ Phi đầy oán hận, không nhịn được mà bật cười:
“Ngươi đừng giận hại đến thân mình, nàng ta vào cung cũng có lợi đấy chứ, phân tán sự chú ý của hoàng thượng, tự nhiên không ai quản thúc chúng ta nữa. Nay lập thu rồi, trời đẹp thế này, chi bằng ra ngoài cung lên núi đi dạo cho khoan khoái.”
Lệ Phi nghe thế cười tươi:
“Vậy ta lập tức về thu dọn, ngày mai theo nương nương cùng đi tránh cái rối ren này.”
Ta nhìn bóng lưng hồ hởi của Lệ Phi, có chút ghen tỵ.
Ta và nàng đều xuất thân từ nhà võ, từng được nuông chiều, không hiểu chuyện đời.
Lăng Uyên đến cửa cầu thân, ta nghĩ hắn thật lòng yêu ta, nghĩ mình có thể an phận làm một vương phi không tranh không đoạt, sống hạnh phúc cả đời.
Nhưng hóa ra, ngay từ đầu, hắn đã để mắt đến binh quyền trong tay phụ thân ta. Hắn tranh đoạt ngôi vị, phụ thân ta xuất binh hộ giá cho hắn.
Có lẽ từ đầu đến cuối, hắn chưa từng yêu ta.
Hắn yêu, chỉ là xuất thân của ta mà thôi.
Phụ thân mất rồi, không còn ai kiềm chế hắn, thoáng chốc hắn liền đón người mới vào cung.
Hắn gục bên giường ta, diễn vở bi thương:
“Trẫm muốn củng cố ngai vàng, không thể rời bỏ những đại thần đó. Nữ nhi họ ở trong cung, họ mới toàn tâm toàn ý trung thành với triều đình.”
Ta mỉm cười đáp:
“Ta đều hiểu, nay ngài là hoàng đế, tự nhiên có những bất đắc dĩ.”
Ta cười, nhưng nơi n.g.ự.c vẫn nhói đau.
Vậy nên, Lệ Phi vào cung.
Nàng vào cung, vốn chẳng thể tự mình quyết định. Phụ thân nàng thay thế chức vị bỏ trống của phụ thân ta, trở thành tân Hộ Quốc Đại Tướng Quân.
Để kiềm chế phụ thân nàng, Lệ Phi bị ép vào cung.
Khi đó, đôi mắt nàng còn mang nét ngây thơ, cười lên như mặt trời nhỏ, rực rỡ chói lòa.
Thấy một Lệ Phi tự do phóng khoáng như vậy, ta như thấy lại chính mình thuở trước, luôn muốn bản năng mà che chở nàng.
Nàng phạm lỗi nhỏ, ta giúp nàng che đậy. Nàng muốn gì, ta đều tận lực thỏa mãn.
Ta biết, nếu ta không thể che chở cho nàng, sẽ có một ngày nàng cũng như ta, trong chốn hậu cung này, đánh mất ánh sáng vốn có thể soi sáng chính mình.
Về sau, lại có nhiều người mới lần lượt vào cung, nhưng tất cả cũng như ta, chỉ là bàn đạp cho Lăng Uyên
mà thôi.
Cho đến khi Tần Vân Sơ vào cung, ta mới biết, thì ra Lăng Uyên khi yêu một người sẽ thâm tình đến mức ấy.