7
Bạch Hạ nói, trong cung ai cũng đồn rằng Tần Vân Sơ không biết cười, lúc nào cũng giữ vẻ điềm tĩnh, lạnh nhạt như thể vạn sự chẳng liên can đến mình.
Ta nghĩ mãi không thông, Lăng Uyên đâu phải lợi dụng nàng, hắn là thật tâm đối với nàng kia mà, sao lại không thể sưởi ấm nổi trái tim ấy?
Trời biết, tấm chân tình của Lăng Uyên, ta từng khao khát đến nhường nào.
Mãi đến ngày hôm đó, giữa lớp lá rơi rợp trời, ta nhìn thấy Tần Vân Sơ với ánh mắt tràn đầy bi thương, ta mới hiểu.
Nàng hận Lăng Uyên đến tận xương tủy.
Lần đầu gặp ta, Tần Vân Sơ đã nhoẻn miệng cười, dịu dàng hỏi:
"Thưa nương nương, hoàng thượng có nhiều nữ nhân như vậy, người thật sự chịu đựng nổi sao?"
Tự nhiên là không thể.
Nhưng lỗi chẳng phải ở các nàng.
Điều ta không thể tha thứ, là Lăng Uyên đã phụ lòng ta, phản bội lời thề ban đầu.
Thấy ta không đáp, nàng lại cười:
"Hoàng hậu nương nương, người từng biết cảm giác yêu mà không thể có được chưa?"
Ta cho lui cung nhân, ngồi xuống bên nàng, cởi áo khoác phủ lên vai nàng:
"Dù sao thì, ngươi đã bước vào cánh cửa cung này rồi, chẳng còn đường ra nữa đâu."
Nàng lại càng cười lớn hơn, có phần bất cần:
"Ta đâu có định ra ngoài. Ta đã bị giày vò thành thế này, thân thể đã chẳng còn sạch sẽ, ra ngoài thì để làm gì? Dù có thể ra, ta cũng không còn xứng với chàng nữa."
Vừa cười, khóe mắt nàng lại lặng lẽ rơi xuống một giọt lệ.
Giọt nước mắt đó như rơi thẳng vào lòng ta, khiến tim ta bỗng nhói lên một cách khó hiểu.
Lần đầu tiên, ta hiểu ra, Lăng Uyên không chỉ cướp đi sự tự do của những nữ tử này.
Hắn còn tàn nhẫn bóp nát chỗ dựa tinh thần duy nhất của họ, khiến họ chìm đắm trong vũng lầy của cung cấm.
Nữ tử trước mắt ta đẹp như bước ra từ tranh vẽ, nhưng cũng như đang bị giam cầm trong bức tranh ấy, vẻ đẹp không có sinh khí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta muốn nói vài lời an ủi nàng, cuối cùng chỉ có thể thở dài, khẽ kéo lại áo khoác trên vai nàng.
"Thu sang rồi, gió lớn lắm. Đừng để mình nhiễm lạnh."
8
Từ hôm đó, Tần Vân Sơ thường xuyên đến cung ta, mỗi lần đến là ngồi cả ngày.
Ta từng hỏi nàng:
"Tại sao lại yên tâm nói với ta những lời ấy?"
Nàng chỉ tay về phía Lệ phi đang ngủ khò khò bên cạnh:
"Người ngốc thế kia còn có thể sống sót trong cung, chứng tỏ nương nương là người hiền lành rộng lượng."
Lệ phi nghe thấy ai nhắc tới mình, dụi dụi mắt, ngái ngủ nói:
"Ai? Ta không ngốc đâu nhé, ta... ta chỉ thiếu thịt ăn thôi."
Ta và Vân Sơ phá lên cười, vừa hay bị Lăng Uyên đi tìm Vân Sơ bắt gặp.
Thấy ta khiến nàng biết cười, Lăng Uyên rất vui, ban thưởng cho ta một viên trân châu lớn từ Nam Dương.
"Hoàng hậu từng nói muốn gắn viên trân châu thật to lên phượng quan đúng không? Hôm nay trẫm tặng nàng đây."
Sau này nghĩ lại, ta hiểu, có lẽ chính từ khoảnh khắc đó, ta hoàn toàn c.h.ế.t lòng với hắn.
Trước khi đăng cơ, hắn từng nói sẽ phái người khắp nơi tìm bảo vật, nhất định gắn viên trân châu sáng nhất, lớn nhất cho ta.
Nhưng hắn luôn bận, bận mãi... mà ta đã làm hoàng hậu được hai năm rồi.
Giờ đây hắn mới nhớ ra, thật mỉa mai thay, thứ từng là lễ vật, nay lại thành phần thưởng. Mà phần thưởng đó, lại là vì một nữ nhân khác mà ban cho.
Khoảnh khắc ấy, ta hiểu, không phải hắn tìm không ra, mà là hắn không để tâm đến ta, nên chẳng muốn bỏ công sức.
Từ lúc Vân Sơ thích lui tới cung ta, Lăng Uyên cũng đến nhiều hơn.
Vì muốn nàng thoải mái, hắn thậm chí còn cho tu sửa tẩm điện của ta.
Chỉ cần ta viện cớ liên quan đến Vân Sơ, muốn gì cũng được.
Thế là, trong một lần xuất cung,
Vân Sơ đưa ta và Lệ phi đi gặp người nàng yêu. Dù chỉ nhìn từ xa, mắt nàng đã hoe đỏ.