9.
Ta khẽ vòng tay ôm lấy vai nàng, thì thầm:
"Người Lăng Uyên phái đi theo bảo vệ ngươi đang nhìn kìa."
Vân Sơ kìm nước mắt lại, nhưng cảm xúc trong mắt vẫn không che giấu nổi.
"Nương nương, chàng tên là Từ Khải, là tiên sinh của họa phường này. Chàng ôm chí lớn, nhưng vì xuất thân hèn kém nên không thể dự khoa cử.”
“Nếu có ngày nào có cơ hội, mong nương nương ra mặt giúp chàng vào triều làm quan, thực hiện lý tưởng. Như vậy, ta cũng có thể yên lòng rồi."
Vân Sơ nắm tay ta, nghẹn ngào nói.
Ta gật đầu thật chắc chắn:
"Ngươi yên tâm."
Ta nghĩ rằng, nhất định sẽ có cơ hội để đưa nàng rời cung, để nàng được đường hoàng mà gặp lại người mình yêu.
Ta nghĩ rằng, ngày nào nàng cũng cùng Lệ phi nũng nịu giành đồ ăn, kể truyện cho một người chẳng học hành mấy như Lệ phi nghe, là vì nàng đã nghĩ thông suốt rồi.
Ta cứ nhìn thấy nàng mỗi ngày thêm tươi tỉnh, ai ngờ nàng lại c.h.ế.t rồi.
Chết trong thể diện.
Ăn vận chỉnh tề, trang điểm như trước khi nhập cung, nuốt vàng mà qua đời.
Ta mua chuộc ngự y, giấu nhẹm chuyện nàng nuốt vàng, chỉ khai nàng c.h.ế.t đột ngột vì đau tim.
Ta nhìn nàng, khóe môi vẫn vương nụ cười.
Ta không kìm được, sống mũi cay cay, nước mắt rơi.
Với nàng, có lẽ đây là điều đáng mừng.
Một người cao ngạo như vậy, một lòng thuần khiết tin vào tình yêu, được c.h.ế.t sạch sẽ, còn hơn bị giam mãi nơi ngục tù này, sống cuộc đời tối tăm u uất.
Lăng Uyên khóc như một đứa trẻ ba tuổi. Hắn nước mắt đầm đìa nói với ta:
"Mạn Ninh, nàng biết không? Trẫm đã tìm nàng ấy suốt bao năm, giờ mới tìm được... nhưng nàng lại không cần trẫm nữa rồi."
Thì ra, trong lòng hắn sớm đã có người.
Vậy mà vẫn cưới ta.
Thì ra, những lời thề thốt ngày xưa, tất cả chỉ là diễn trò. Mà ta, từ đầu tới cuối, chẳng qua chỉ là một con cờ của hắn mà thôi.
Đã vậy, để ta là người tự tay chấm dứt vở kịch đáng thương đáng hận này.
10
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta ôm lấy ngực, khóc đến mức không thở nổi:
“Vân Sơ muội muội lúc sinh thời thân thiết với thần thiếp, nếu không thể đích thân đến Thanh Sơn quán dâng một nén hương cho muội ấy, trong lòng thần thiếp thật chẳng yên ổn nổi.”
Lăng Uyên có lẽ bị cảm động, ôm lấy ta mà khóc, rồi đồng ý.
Sau lễ của Vân Sơ, ta mang theo tập tranh và thi tập nàng để lại trong cung đến Thanh Sơn quán.
Từ lâu, Từ Khải đã được Bạch Hạ sắp xếp, chờ sẵn ở biệt viện.
Vừa trông thấy ta, hắn định hành lễ, nhưng ta ngăn lại:
“Hôm nay ta không lấy thân phận hoàng hậu đến gặp ngươi, mà là bằng hữu thân thiết nhất của Vân Sơ. Không cần đa lễ.”
Từ Khải ngồi bên cửa sổ, ánh nắng tràn qua chiếu lên sống mũi cao thẳng của hắn, khiến ta thoáng ngẩn ngơ, tựa như đang nhìn thấy Vân Sơ.
Cảm giác từ hai người họ mang đến cho ta thật giống nhau, lạnh nhạt, trong trẻo, lại tự phụ kiêu hãnh.
“Có lẽ đây là lần đầu tiên ngươi thấy ta, nhưng ta sớm đã gặp ngươi ở họa phường rồi. Vân Sơ kể ta nghe chuyện hai người, gặp gỡ nơi họa phường, chỉ một lần chạm mắt mà sinh tình.”
Nói rồi, ta đưa tập tranh và thi tập cho hắn.
Đó là những bài thơ tình nàng viết trong hai năm qua để giãi bày nỗi nhớ, và cả những bức họa nàng vẽ về viễn cảnh hai người đoàn tụ, nàng cầm bút vẽ trúc, còn hắn đứng bên chỉ dẫn.
Từ Khải dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua từng trang, như đang cố cảm nhận chút hơi ấm cuối cùng Vân Sơ để lại.
“Vân Sơ nói, nếu ta có thể gặp được ngươi, hãy thay nàng chuyển lời: đời này có thể quen biết ngươi, nàng đã mãn nguyện. Nếu kiếp sau còn duyên, nàng nguyện làm phu thê dân dã, nắm tay đi hết một đời.”
“Nàng bảo ngươi chí hướng cao xa, không nên mãi đắm chìm trong nỗi đau mất nàng. Mong ngươi nỗ lực, đỗ đạt làm quan, đừng phụ tài năng của mình, cũng đừng phụ kỳ vọng của nàng.”
Từ Khải nhẹ nhàng gấp cuốn sách lại, trầm mặc một lúc, giọng khàn khàn:
“Ta và Vân Sơ tâm ý tương thông. Từ khi quen nàng, ta chẳng còn màng công danh lợi lộc. Ta chỉ muốn cùng nàng rong ruổi khắp non sông, sống một đời tự do tự tại.”
“Sau khi nàng vào cung, ta từng có ý định tự vẫn, nếu không phải vì muốn tra rõ nguyên nhân nàng mất, thì giờ ta cũng đã cùng nàng trên đường xuống Hoàng Tuyền rồi.”
“Giờ đã rõ chân tướng, ngươi có muốn báo thù cho nàng không?”
Từ Khải không chút do dự:
“Muốn.”
“Tốt. Ta sẽ sắp xếp người tiến cử ngươi vào triều làm quan. Ta muốn ngươi lôi kéo các đại thần, thay đổi quyền lực.
Với tài năng của ngươi, ta tin ngươi đủ sức thuyết phục bọn họ.” Ta nhìn hắn, nhẹ giọng nói.
“Dám làm không?”
Từ Khải đứng bật dậy, quỳ xuống thật mạnh:
“Ta chỉ là một mạng người cô độc, Vân Sơ đã đi rồi, ta càng chẳng còn gì để sợ. Nếu không thể báo thù
cho nàng, thì làm sao xứng đáng với tình cảm nàng dành cho ta. Mọi sự xin nghe theo lời nương nương.”