Lúc này, nước mắt của Phi Phi cuối cùng cũng rơi xuống, con bé rúc vào lòng mẹ, òa lên khóc lớn.
“Mẹ ơi, bụng con đau lắm, tim cũng đau, tay cũng đau.”
“Nếu tay con gãy rồi, có phải sẽ không vẽ tranh được nữa không?”
Vệ Thư Tình nhắm mắt, đau đớn kìm nén cảm xúc, giọng run run nhưng vẫn nhẹ nhàng dỗ dành:
“Không đâu! Mẹ sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất, nhất định sẽ chữa khỏi cho con.”
Tôi muốn đuổi theo.
Nhưng Họa Thời Nghiên đã bế Phi Phi lên, ba người cùng nhau lên chiếc Maybach.
Tôi c.h.ế.t lặng đứng đó.
Mất hồn mất vía.
Tôi muốn đến bệnh viện thăm Phi Phi.
Vệ Thư Tình từ chối.
Tôi cố gắng giải thích:
“Tô Duệ nói, chính Phi Phi không chịu nắm tay cô ấy.”
“Đây chỉ là một tai nạn.”
Giọng của Vệ Thư Tình lạnh lùng chưa từng có.
“Nhưng Phi Phi nói, vợ anh đi được vài bước thì tự buông tay con bé.”
“Không thể nào!”
Tôi vô thức bênh vực Tô Duệ.
“Cô ấy làm thế thì có lợi ích gì?”
Vệ Thư Tình cười khẽ, giọng chua chát:
“Tô Duệ muốn chiếm lấy anh.
Còn con trai cô ta chỉ muốn anh làm ba của một mình nó.
Thôi bỏ đi, dù tôi có nói gì, anh cũng chẳng tin.
Một khi trong lòng đã thiên vị, người ta sẽ vô thức bảo vệ kẻ mình để tâm hơn.
Đừng đến bệnh viện nữa, mẹ con tôi không muốn gặp anh.”
Tôi định nói thêm.
Nhưng Vệ Thư Tình đã chặn số tôi.
Tôi không tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lập tức tìm Tô Duệ đối chất.
“A Tiêu, sao anh có thể nghi ngờ em chứ?
Đó là một mạng người! Em cũng là một người mẹ, đâu thể làm chuyện như vậy được.”
Cô ấy nói đầy cảm xúc, như thể bị tổn thương ghê gớm.
“Trẻ con không biết nói dối, nhưng đôi khi lại hay tưởng tượng.
Anh xem, Triết Triết đôi lúc cũng vậy, khiến người ta dở khóc dở cười.”
Thấy tôi vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục.
Tối hôm đó, Tô Duệ mặc bộ đồ ngủ thỏ ngọc, đường cong cơ thể hiện rõ, hết sức quyến rũ.
Cô ấy làm mọi cách để lấy lòng tôi.
“A Tiêu, em hiểu nỗi khổ của anh.
Vì em và Triết Triết, anh bị người ta bàn ra tán vào sau lưng.
Nhưng tình yêu chân chính không sai.
Chỉ cần chúng ta càng ngày càng hạnh phúc, chắc chắn có thể khiến những kẻ không hiểu chuyện phải câm nín.”
Đúng vậy.
Người ta có thể ám ảnh cả đời với những thứ mà thời niên thiếu không có được.
Tôi may mắn là đã có được.
Nên tôi nên tin vào Tô Duệ.
Tiệc kỷ niệm thành lập công ty được tổ chức ở một khách sạn bảy sao.
Tô Duệ khoác tay tôi, công khai xuất hiện.
Cô ấy muốn tất cả mọi người biết rõ thân phận bà chủ của mình.
Nhưng miệng lưỡi thiên hạ đâu phải thứ có thể ngăn được.
“Nghe chưa? Thư ký Tô đã hất văng vợ cũ của tổng giám đốc, giờ còn nhăm nhe kiểm soát tài chính công ty.”
“Chứ còn gì nữa! Trước đây, phu nhân của tổng giám đốc hiền lành lắm, lần nào đến công ty cũng mang trà chiều cho nhân viên.”
“Bây giờ thì sao? Người này ỷ quyền làm càn, đi trễ trừ lương, ai ăn vặt mà không chia cho con trai cô ta cũng bị trừ lương luôn.”
Bản chất của Tô Duệ là kiêu ngạo.
Cô ấy tự hào về nhan sắc của mình, lại rất thích hư vinh.
Trong mắt cô ấy, những người không nịnh nọt hay tâng bốc cô ấy đều là đang khinh thường cô ấy.
Tôi không muốn nghe Tô Duệ than phiền về việc nhân viên nào lại dám thiếu tôn trọng cô ấy.
Chỉ tập trung mời rượu các đối tác đến tham dự buổi tiệc.