Màn Tự Vả Ngoạn Mục Của Tra Nam

Chương 9



Tô Duệ dắt Triết Triết đến.

“Ba!”

Triết Triết lập tức kéo mạnh tay tôi, vẻ mặt hệt như vừa bị người khác giành mất món đồ yêu thích.

Quấn lấy tôi đòi bế.

Tô Duệ nhẹ nhàng nhưng dứt khoát chắn trước mặt Phi Phi, miệng nói Triết Triết còn thân với tôi hơn cả mẹ ruột nó.

Tôi thấy con gái nghiêng mặt sang chỗ khác.

Cảm giác trong lòng bỗng chua xót khó tả.

 

Từ nhỏ, Phi Phi rất ngoan ngoãn, uống thuốc cũng không mè nheo.

Con bé quen với việc ba luôn bận rộn, thỉnh thoảng làm nũng cũng chỉ là muốn tôi vẽ tranh cùng.

Những ký ức bị lãng quên đột nhiên ùa về.

 

Hồi đó, con bé từng vẽ một bức tranh gia đình, mang đến công ty tìm tôi.

Triết Triết ngồi trên ghế làm việc của tôi.

Không biết hai đứa đã cãi nhau thế nào.

Phi Phi nói Triết Triết giành đồ của con bé, còn xé nát bức tranh.

Khi ấy, tôi chỉ thấy trong thùng rác có một tờ giấy A4 bình thường, mấy hình người trên đó bị xé vụn.

Tôi không nghĩ đó là chuyện to tát.

Triết Triết khóc lóc đáng thương.

Tôi chỉ lo dỗ dành thằng bé trước.

Vì tôi biết, nếu không dỗ, Tô Duệ sẽ đau lòng.

Sau đó, cuộc cãi vã giữa Vệ Thư Tình và Tô Duệ bùng lên.

Bây giờ nghĩ lại, Phi Phi đã lâu không còn vẽ tranh gia đình nữa.

Lồng n.g.ự.c tôi như bị ai đ.ấ.m mạnh một cú.

Một cơn đau âm ỉ, nặng nề, không chút báo trước, siết chặt lấy tim tôi.

 

Sau cả buổi chơi đùa, tôi đề nghị đi ăn Pizza Hut.

Triết Triết reo lên phấn khích, khen ba thật tuyệt vì biết nó thích nhất pizza siêu thập cẩm và sườn nướng sốt mật ong.

Phi Phi không có phản ứng gì.

Đồ ăn trong cặp con bé đã gần hết.

Tôi lấy một miếng pizza đặt trước mặt con bé.

Phi Phi nhìn thoáng qua rồi đẩy ra, khẽ nói:

“Ba ơi, con không ăn được hải sản đâu.

Mẹ dặn rồi, dì Tiểu Trần cũng nhắc con.”

Tôi lúng túng gọi lại món khác.

“Xin lỗi, là ba sơ ý.”

Chưa kịp đợi đồ ăn mới mang ra.

Động đất xảy ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đám đông hoảng loạn chạy về phía cửa.

Tôi định bế Phi Phi lên.

Tô Duệ kéo tay tôi lại:

“Triết Triết nặng hơn, anh bế nó đi, em sẽ lo cho Phi Phi.”

Nhìn dòng người hỗn loạn chạy tán loạn, Triết Triết sợ hãi khóc ré lên.

Tôi không do dự nữa, nắm c.h.ặ.t t.a.y Phi Phi, đưa con bé cho Tô Duệ:

“Đi theo dì Tô.”

Nhưng đến khi chạy được ra ngoài, tôi mới phát hiện.

Tô Duệ không ở phía sau.

Nghe nói có giẫm đạp xảy ra.

Tôi bắt đầu hoảng loạn.

Nhìn thấy Tô Duệ chen lấn giữa đám đông, tôi mới thở phào.

Nhưng ngay sau đó, tôi phát hiện bên cạnh cô ấy không có Phi Phi.

Vừa định mở miệng, Tô Duệ đã khóc nức nở:

“A Tiêu, là lỗi của em.

Hôm nay em mang giày cao gót, chỉ có thể nắm tay Phi Phi dắt đi.

Không hiểu sao giữa đường, con bé buông tay em rồi đột nhiên biến mất.”

Nhìn cô ấy tự trách như vậy, tôi không nỡ nói gì.

Chỉ có thể lao ngược vào trong tìm con.

Khoảnh khắc nhìn thấy Phi Phi nằm bất động dưới đất.

Tôi cảm thấy đầu óc trống rỗng.

Tôi lao đến, vội vàng bế con bé lên.

Tôi không biết lúc đó mình nghĩ gì.

Tôi đã ôm con của người khác để chạy thoát thân.

Lại giao chính con gái mình vào tay người khác.

Mí mắt Phi Phi khẽ mở khẽ khép.

Tôi bế chặt con bé, cánh tay nhỏ mềm nhũn buông thõng trong không trung.

Phải đến bệnh viện ngay.

Tôi định chạy đi.

Nhưng Triết Triết bám chặt lấy vạt áo tôi:

“Ba ơi, bụng con đau quá, ba bế con đi.”

Bước chân tôi khựng lại.

Từ xa, Vệ Thư Tình xuất hiện trong bộ vest công sở, bên cạnh là Họa Thời Nghiên.

Có vẻ như cô ấy vừa tham gia một cuộc họp kinh doanh xong.

Cô ấy mất hết bình tĩnh, lao đến gần như muốn xô ngã tôi.

Mắt cô ấy đỏ hoe, vội vàng đón Phi Phi từ tay tôi.

Động tác dịu dàng vô cùng.

Họa Thời Nghiên đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn tôi mang theo sự khinh bỉ.