Màn Tự Vả Ngoạn Mục Của Tra Nam

Chương 8



Ba tháng rồi tôi chưa gặp lại Phi Phi.

Tô Duệ đăng ký rất nhiều lớp năng khiếu cho Triết Triết.

Lần nào cũng kéo tôi đi đưa đón cùng.

Học xong thì đi sở thú, đi trung tâm trò chơi, đi xem phim.

Trước đây tôi quá bận rộn, chỉ mải lo sự nghiệp, hiếm khi dành thời gian làm những chuyện này với con gái.

Nhưng bây giờ, tôi lại nóng lòng muốn gặp Phi Phi.

Chỉ muốn hỏi con bé về chuyện của Họa Thời Nghiên.

Vệ Thư Tình không ngăn cản tôi gặp con.

Cô ấy cũng bận rộn với công việc.

Tiểu Trần—người cô ấy thuê chăm sóc Phi Phi—còn rất trẻ nhưng lại chu đáo vô cùng.

Tôi nói sẽ đưa Phi Phi đi ăn.

Chắc là nghe lời dặn của Vệ Thư Tình, Tiểu Trần đã chuẩn bị sẵn trong cặp con bé nào là trái cây tươi cắt sẵn, nước lọc, và cả sandwich nhỏ mang theo.

Như thể sợ tôi cho con bé ăn linh tinh.

“Phi Phi, con có biết chú Họa hay ở bên cạnh mẹ không?”

“Ba nói chú Thời Nghiên ạ?”

Gọi thân mật thật.

“Ừm!”

“Biết chứ! Chú ấy nói chú và mẹ lớn lên cùng nhau, học chung cả cấp một lẫn cấp hai, là bạn rất rất thân!”

Tôi sững người.

Vệ Thư Tình quả thật từng kể chuyện này.

 

Hồi nhỏ, nhà hàng xóm của Vệ Thư Tình có hai mẹ con.

“Mẹ cậu bé đó yếu lắm, nhưng cậu ấy thì đẹp trai cực kỳ.”

Tôi từng giả vờ ghen tuông, hỏi Vệ Thư Tình:

 

“Sao em không chọn thanh mai trúc mã của mình?”

 

“Khi đó chẳng biết gì cả, sau này nghe nói, bố ruột của cậu ấy ngoại tình.

Mẹ cậu ấy dẫn cậu ấy bỏ đi.

Sau đó, có một vụ tai nạn, đứa con riêng của bố cậu ấy qua đời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đến năm mười tám tuổi, mẹ cậu ấy cũng mất, rồi có mấy chiếc xe sang đến đón cậu ấy về thừa kế gia sản.”

Hồi ấy, tôi còn nghĩ chắc Vệ Thư Tình đọc tiểu thuyết ngôn tình quá nhiều.

Cô ấy giả bộ tiếc nuối, nói cậu ấy bị đưa ra nước ngoài, đến cả cách liên lạc cũng không còn.

Vòng đi vòng lại.

Xem ra hai người họ vẫn gặp lại nhau.

Cuộc đời đúng là trêu ngươi thật.

Nhưng một người phụ nữ ly hôn, lại còn có con nhỏ.

Chắc chắn không lọt nổi vào mắt xanh của tổng giám đốc nhà họ Họa.

 

Tô Duệ gọi điện đến:

“Triết Triết, nghe nói con đưa Phi Phi đi khu vui chơi, thằng bé cũng muốn đi.”

Nghe thấy Triết Triết cũng sẽ đến, Phi Phi lập tức trông kém vui hơn hẳn.

Nhưng tôi không muốn làm Tô Duệ mất hứng.

Chỉ có thể dỗ dành con bé:

“Anh Triết Triết hồi nhỏ ít có cơ hội đi chơi lắm, dì Tô một mình nuôi anh ấy rất vất vả.

Ba đã hứa rồi, mỗi lần đến khu vui chơi nhất định sẽ gọi anh ấy đi cùng.

Phi Phi là cô bé hiểu chuyện nhất, chắc chắn sẽ thông cảm cho ba, đúng không?”

Bàn tay nhỏ mềm mại trong tay tôi đột nhiên muốn rút ra.

Tôi nắm chặt hơn một chút.

Sợ chỉ cần lơi lỏng, con bé sẽ biến mất khỏi tay mình.

Phi Phi cúi thấp đầu:

“Nhưng trước đây, ba cũng rất bận, rất ít khi đưa con đi chơi mà!”

“Con hay bị ốm, ba sợ con ra ngoài sẽ mệt.”

Thể trạng của Phi Phi không tốt.

Lúc bốn tuổi, tôi từng đưa con bé đến sở thú, chẳng may ăn nhầm đồ, về nhà sốt cao nằm viện mấy ngày.

Khi đó, tôi nghĩ thà để con ở nhà xem tivi, còn hơn ra ngoài chịu khổ.

Nhưng phản ứng của Phi Phi lúc này khiến tôi bối rối.

“Mẹ có bao giờ lo con mệt đâu?

Mẹ chuẩn bị khẩu trang, mang theo đồ ăn, con đã lâu lắm rồi không bị bệnh nữa.”

Tôi cứng họng.