Buổi tối, cả nhà quây quần bên chiếc radio, nghe chương trình đêm giao thừa.
"Năm nay Tiểu Văn 13 tuổi rồi, hay là chúng ta xây nhà mới để hai anh em nó ra ở riêng?" Trần Tú Hòa nghĩ đến tuổi con trai cả cũng không còn nhỏ, vài năm nữa là đến tuổi lấy vợ.
Niên đại này, con trai 18, con gái 16 là đã bắt đầu tính chuyện cưới xin, bản thân Trần Tú Hòa cũng 16 tuổi đã lấy chồng, sinh con.
"Lúc về anh có hỏi rồi, gạch xanh hiện giờ khan hiếm lắm, chắc phải đến nửa năm sau mới có." Triệu Quảng Thúc cũng đã nghĩ đến chuyện này, trên đường đi ngang qua huyện, ông cũng đã ghé vào hỏi thăm tình hình gạch.
"Đến lúc đó anh có thời gian về không?" Trần Tú Hòa nghĩ, xây nhà là chuyện lớn, tốt nhất là có chồng ở nhà.
"Anh cố gắng." Triệu Quảng Thúc cũng không dám chắc chắn là có thể về hay không.
Triệu Tuế Tuế nghe bố mẹ nói chuyện, nhà chắc là chưa xây được, may mà giường nhà cô khá rộng, dài 6 mét, rộng 2 mét, tương đương với 4 chiếc giường 1,5 mét ghép lại.
Triệu Lập Văn ước chừng nửa năm sau chưa xây nhà được, nếu muốn xây nhà thì tốt nhất là tranh thủ lúc đầu xuân. Nghĩ vậy, anh quyết định đến lúc đó tính tiếp.
Trên bàn, nhà ăn có phát cho một ít bánh kẹo.
Chiều đến, Triệu Tuế Tuế đi chúc Tết họ hàng, lại được cho một đống bánh kẹo y hệt như ở nhà.
"Đều là bánh kẹo nhà ăn làm, chẳng có gì mới mẻ cả." Triệu Tuế Tuế bất đắc dĩ đặt túi giấy dầu lên bàn.
Bánh kẹo còn chẳng có gì mới mẻ, nói gì đến con người. Cái thời kỳ ăn chung, làm chung này mau chóng qua đi.
May mà đến mùng Hai, nhà cậu út có chuẩn bị một ít bánh kẹo mới lạ.
Chỉ là cậu em họ Trần Vệ Dân cứ bám lấy cô không rời.
"Chị, ăn đi." Trần Vệ Dân đưa miếng bánh gạo mình vừa c.ắ.n dở vào miệng Triệu Tuế Tuế.
Triệu Tuế Tuế nhìn miếng bánh dính đầy nước miếng, mặt mày đen xì, cô lấy chiếc khăn trên vai em lau miệng cho cậu bé, sắp ba tuổi đầu rồi mà ăn uống vẫn còn lem nhem: "Chị không ăn đâu, em ăn đi."
Nhìn cậu em họ dựa vào người mình với vẻ mặt đầy mãn nguyện, Triệu Tuế Tuế bỗng nghĩ, hay là mình có khả năng đặc biệt khiến trẻ con yêu thích nhỉ? Nhưng mà Triệu Kiến Quân và Triệu Vy Vy đâu có thích mình. Thôi kệ, dù sao mình cũng đâu phải tiền, làm sao ai cũng yêu quý cho được.
Mùng 5 Tết, Triệu Quảng Thúc phải lên đường về quân đội. Hôm trước khi đi, ông còn đặc biệt lên núi săn được một con nai, nướng thành thịt khô mang về.
Sáng sớm, Triệu Tuế Tuế ngồi sau xe đạp của bố, cả nhà cùng nhau đi về phía công xã.
Hôm nay, cả nhà sẽ đi huyện thành mua sắm, tiện thể đưa Triệu Quảng Thúc ra bến xe.
Lúc này, Tết thường chỉ được nghỉ ba ngày, xe khách từ công xã đến huyện vẫn hoạt động bình thường.
Triệu Tuế Tuế nằm bò ra cửa sổ, nhìn bãi tuyết trắng xóa bên ngoài, mắt cô hơi nhức, đang định thu hồi tầm mắt thì bỗng nhiên xe phanh gấp.
Cơ thể cô theo quán tính lao về phía trước. Xe khách thời này không có dây an toàn, may mà có bố đỡ nên cô mới không bị ngã.
Triệu Quảng Thúc một tay ôm con gái út, một tay che chắn cho con trai cả. Trần Tú Hòa và Triệu Lập Văn ngồi bên này không được may mắn như vậy, suýt chút nữa thì ngã khỏi ghế.
"Có chuyện gì vậy hả? Muốn... làm gì?" Tài xế định mở miệng mắng người chặn xe, nhưng lời đến bên miệng lại thôi, vì ông nghĩ đầu năm đầu tháng mà nói những lời không hay thì xúi quẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Xin lỗi, xin lỗi, thật ngại quá, em trai tôi bị ốm nặng, phiền anh cho chúng tôi đi nhờ một đoạn đến huyện." Người chặn xe liên tục cúi đầu xin lỗi, ra hiệu cho tài xế nhìn người đàn ông đang nằm bên đường.
TBC
Tài xế bất đắc dĩ, đành phải mở cửa cho họ lên xe.
Hai người vừa lên xe, lập tức rút d.a.o trong người ra, một tên dí d.a.o vào cổ tài xế, tên còn lại cầm d.a.o đe dọa hành khách gần đó.
"Không được động đậy, tất cả tiền bạc, giấy tờ, lương thực đều phải nộp ra hết, nếu không đừng trách tao không khách khí." Tên cướp đe dọa hành khách.
Triệu Tuế Tuế ngồi trên đùi bố, nhìn hai tên cướp qua khe hở ghế, thầm nghĩ, đúng là xui xẻo, hai đời rồi cô mới gặp phải cướp, đã Tết nhất rồi mà chúng còn tăng ca, không thể để sau Rằm mới hành nghề à?
Triệu Quảng Thúc đặt con gái xuống ghế, đổi chỗ cho con trai cả đang ngồi ở lối đi.
"Không được động đậy, nói mày đó." Tên cướp vừa đe dọa vừa đẩy một hành khách ngã xuống, rồi cầm d.a.o tiến về phía Triệu Quảng Thúc.
Hắn nhìn thấy bộ quân phục trên người Triệu Quảng Thúc, bỗng sững người.
Triệu Quảng Thúc thừa dịp tên cướp đang ngây người, nhanh tay đoạt lấy con dao, bẻ quặt hai tay hắn ra sau. Sau đó, ông dùng thế phi đao, phóng con d.a.o găm vào tay tên cướp đang khống chế tài xế, nhân lúc hắn đau đớn, ông lập tức khống chế hắn.
Triệu Tuế Tuế nhìn thấy bố chỉ dùng vài giây đã hạ gục hai tên cướp, trong lòng tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Sau đó, từ chỗ một người vỗ tay, cả xe dần dần vang lên tiếng vỗ tay rầm rộ.
"Đồng chí giải phóng quân, giỏi lắm!"
Triệu Quảng Thúc trói hai tên cướp lại, rồi nói: "Vì nhân dân phục vụ."
Ông quay sang bảo tài xế tiếp tục lái xe.
Tài xế sững người một lúc mới nhớ ra mình đang làm việc, ông hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc rồi tiếp tục lái xe.
Triệu Quảng Thúc trở lại chỗ ngồi, tiếp tục bế con gái út lên đùi, cằm cọ cọ vào mái tóc cô bé. Chuyến công tác lần này, không biết bao giờ ông mới được về nhà, con gái lớn thêm bao nhiêu. Nghĩ vậy, ông càng thêm trân trọng khoảng thời gian ở bên con.
Đến huyện, tài xế lái xe thẳng đến đồn công an.
Đồn công an nằm ngay cạnh ga tàu. Còn một tiếng nữa tàu mới đến, Triệu Quảng Thúc xuống xe, bàn giao hai tên cướp cho công an.
Sau đó, cả nhà đi dạo ở huyện một lát rồi cùng nhau ra ga tàu.
Trên sân ga, Triệu Quảng Thúc dặn dò vợ con đủ điều, sau đó ông đeo ba lô, xoay người rời đi.
Trần Tú Hòa dắt ba đứa con đi theo chồng đến tận toa tàu.
Triệu Quảng Thúc kéo cửa sổ xuống, nói: "Mọi người về đi, nhớ giữ gìn sức khỏe."
"Chúng con sẽ đứng đây nhìn bố lên tàu, bố tranh thủ về thăm nhà nhé." Trần Tú Hòa không chịu rời đi.
Một lúc sau, tiếng còi tàu vang lên, Trần Tú Hòa và các con đứng trên sân ga, nhìn theo bóng Triệu Quảng Thúc khuất dần.