Sau khi Triệu Quảng Thúc rời đi, Triệu Tuế Tuế cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Sau Tết Nguyên Tiêu, thông báo về việc khôi phục sản xuất vẫn chưa có, trường tiểu học Trung Cốc thông báo khai giảng.
Sau khi Triệu Tuế Tuế đăng ký nhập học, nhìn thấy trên sân trường nhỏ hẹp dựng ba cái lò đất, cô bé thở dài lắc đầu.
"Con bé này, thở dài làm gì?", ông lão què đang quét sân, thấy Triệu Tuế Tuế nhỏ tuổi mà ra dáng người lớn thở dài, ông không khỏi bật cười.
"Ông ơi, trường mình luyện thép thành công chưa ạ?", Triệu Tuế Tuế muốn biết liệu trường học có giở trò bịp bợm giống như đội sản xuất Phú Hưng hay không.
"Thành công rồi, cả ba lò đều thành công rồi, đã nộp hết lên công xã rồi."
"..." Triệu Tuế Tuế giờ phút này vô cùng bội phục đội trưởng đội sản xuất của mình.
Thời gian bước sang tháng 3 năm 1959. đội trưởng đi kiểm tra lúa mì trên cánh đồng, ông phát hiện có điều gì đó không ổn.
"Bạch Chính, hai tháng nay có mưa không?", đội trưởng nhìn bầu trời trong xanh, mí mắt phải giật liên hồi.
"Mưa phùn vài lần, nhưng rất nhanh đã tạnh", Triệu Bạch Chính suy nghĩ một lúc, khẳng định gần đây quả thực không có trận mưa nào ra hồn.
"Sao còn chưa có mưa, lúa mì sắp đến thời kỳ cần nước rồi", đội trưởng có dự cảm chẳng lành,"Bạch Chính, cậu cử người đến các công xã lân cận xem thử họ có mưa không."
Triệu Bạch Chính cũng biết lúa mì là nguồn lương thực quan trọng đối với đội sản xuất nên không dám chậm trễ, gọi thêm mấy anh dân quân cùng đến nhà ăn nhận bánh bao, rồi đi dò hỏi tình hình ở các công xã lân cận.
Đội trưởng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không yên tâm, ông tự mình đến công xã tìm chủ nhiệm.
"Không có mưa? Triệu đội trưởng, có phải ông lo lắng quá rồi không?", chủ nhiệm công xã nhấp một ngụm trà,"Còn một tháng nữa mới đến thời kỳ tưới nước cho lúa mì, trong vòng một tháng mà có mưa là được chứ gì?"
"Chủ nhiệm, dựa vào kinh nghiệm trồng trọt nhiều năm của tôi, lần này e là không đơn giản như vậy. Mí mắt phải của tôi cứ giật liên hồi, linh cảm chẳng lành."
"Triệu đội trưởng, làm sao có thể dựa vào linh cảm của ông mà phán đoán sẽ không có mưa được", chủ nhiệm công xã vẫn không tin, ông vừa dứt lời thì có người gõ cửa phòng làm việc,"Vào đi."
Người bước vào là đội trưởng đội sản xuất Quang Minh,"Chủ nhiệm, lão Triệu cũng ở đây à?"
"Trần đội trưởng, có việc gì vậy?", chủ nhiệm công xã lên tiếng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Là thế này, từ sau Tết Nguyên đán đến giờ trời không mưa lấy một giọt, tôi đến công xã để hỏi thăm tình hình", Trần đội trưởng ngồi xuống, trực tiếp nói rõ mục đích.
"Sao hai người lại cùng lúc thế này?", chủ nhiệm công xã nhìn hai người họ.
"Không phải cùng lúc, năm nay quả thực khác thường, đầu xuân chỉ có sấm sét mà không có mưa, thật sự rất bất thường", Trần đội trưởng cũng không có căn cứ gì, chỉ là các cụ cao niên trong đội sản xuất của ông nói thời tiết bất thường.
"Thôi được rồi, lần sau khi lên huyện báo cáo công việc tôi sẽ hỏi rõ ràng", chủ nhiệm công xã cũng bắt đầu coi trọng vấn đề, trước tiên bảo hai người họ về chờ tin tức.
Chờ đợi suốt nửa tháng, chủ nhiệm công xã từ huyện trở về liền triệu tập đội trưởng các đội sản xuất đến công xã họp.
"Nói thẳng luôn, khu vực phía Bắc chúng ta quả thực có nhiều nơi đã hai tháng nay không có mưa, trong khi đó khu vực phía Nam lại mưa liên miên, có nguy cơ lũ lụt", chủ nhiệm công xã nói xong, im lặng.
"Ý của chủ nhiệm là, công xã chúng ta có nguy cơ hạn hán?", đội trưởng đội sản xuất Hồng Hưng nói ra nỗi lo lắng trong lòng mọi người.
TBC
"Chưa rõ, chỉ có thể chờ đợi, chờ trời mưa thôi", chủ nhiệm công xã cũng bất lực, huyện chỉ đạo ông quay về chờ.
Triệu Tuế Tuế không biết chuyện gì đang diễn ra ở công xã, cô bé chỉ biết mực nước giếng ở nhà đã giảm xuống 5 phân, trước đây chỉ cần thả dây xuống là chạm tới mặt nước, bây giờ phải thả thêm 5 phân mới chạm tới, sáng sớm Triệu Tuế Tuế đã đ.á.n.h dấu lên sợi dây thừng.
Hạn hán đã âm thầm kéo đến.
Trở về đội sản xuất Phú Hưng, đội trưởng hút t.h.u.ố.c trong nhà, cả căn phòng chìm trong làn khói thuốc.
Chờ đợi như vậy không phải là cách, nếu tình hình vẫn tiếp diễn, chỉ còn cách gánh nước từ sông lên tưới cho lúa mì, đội trưởng chỉ mong ông trời sớm ban mưa xuống.
Thời gian bước sang tháng 4, Triệu Tuế Tuế nhìn thấy mực nước giếng đã giảm xuống 10 phân, cô bé thở dài, thiên tai ập đến, cô bé cũng đành bất lực.
Đội trưởng đang kiểm tra lúa mì trên cánh đồng, hạt lúa vẫn lép xẹp, không thể chờ đợi thêm được nữa!
Sáng sớm, đội trưởng yêu cầu những người đến trụ sở đội sản xuất nhận dụng cụ ở lại, đợi khi mọi người đến đông đủ, ông bước lên bục.
"Thưa bà con, chắc hẳn mọi người đều đã cảm nhận được, đã ba tháng nay rồi trời không mưa một giọt, lúa mì trên cánh đồng thì mọi người cũng đã thấy, có hạt nào ra hồn đâu."
"Không phải đã mưa mấy lần rồi sao?", có người cãi.