Triệu Lập Văn ngồi xổm xuống một góc, chôn củ khoai lang xuống, hy vọng có thể mọc lên được một ít.
Lần này Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Văn lên núi chính là muốn tìm chỗ nào đó trên núi để chôn khoai lang, gieo hạt giống ngô, hy vọng có thể giúp ích được một chút vào lúc đói kém.
Triệu Lập Võ vì muốn trồng cho nhà mình, nên rất chăm chú ghi nhớ chỗ chôn khoai lang.
Triệu Tuế Tuế thì vừa đi vừa rải xuống vài hạt ngô.
Làm xong mọi việc, ba người bắt đầu nhặt củi về nhà, bây giờ trong nhà các thành viên trong đội thường là sau bảy giờ tối mới nhóm lửa đun nước.
Bởi vì thỉnh thoảng huyện lại có đội đột kích đi kiểm tra, lần trước Tôn Xuân Hoa nhóm lửa đun nước vào buổi sáng thì bị đội đột kích đi tuần tra xông vào nhà lục soát.
Lúc đi ngang qua ruộng lúa mì, nhìn thấy đội trưởng đang kiểm tra lúa mì, ba người cũng dừng lại xem.
"Có chuyện gì vậy?" Bị ba đứa trẻ nhìn, đội trưởng xoay người lại nhìn bọn chúng.
"Bát gia gia, lúa mì đã có hạt chưa ạ?" Triệu Lập Văn lên tiếng hỏi.
"Cháu nó, còn quan tâm đến cả hạt lúa mì nữa, vẫn đang trong thời kỳ trổ bông." Đội trưởng qua loa đáp lại Triệu Lập Văn, rồi đuổi bọn nhỏ về nhà.
Triệu Tuế Tuế vừa đi vừa nghĩ, lần nạn đói này ngoài thiên tai thì còn có cả nhân họa.
Thời kỳ luyện thép, nước sông bị ô nhiễm, cây cối trên núi bị chặt phá, đó cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến nạn đói này.
Bởi vì vừa đi vừa suy nghĩ, Triệu Tuế Tuế đ.â.m sầm vào một người, người nọ không nặng bằng Triệu Tuế Tuế, bị cô bé đ.â.m cho ngã sõng soài trên đất.
Triệu Tuế Tuế hoàn hồn, vội vàng tiến lên muốn đỡ người ta dậy, không ngờ lại bị người ta đẩy một cái.
Cô bé không kịp đề phòng, ngã phịch xuống đất.
"Đi đường không nhìn đường à, hừ." Triệu Giai Ninh lồm cồm bò dậy, trừng mắt nhìn Triệu Tuế Tuế, hừ một tiếng rồi bỏ chạy.
Triệu Lập Văn đỡ em gái dậy, tức giận nhìn Triệu Giai Ninh chạy xa.
Triệu Lập Võ ngồi xổm xuống phủi bụi trên người em gái, bực bội lẩm bẩm: "Coi như nó chạy nhanh, Triệu Giai Ninh thật đáng ghét, Tuế Tuế đâu phải cố ý."
Triệu Tuế Tuế cũng thấy bất lực, nhưng đúng là cô bé không nhìn đường thật, cũng không so đo làm gì: "Thôi bỏ đi anh hai, em đụng trúng chị ta, chị ta cũng đẩy em, coi như huề nhau."
"Không đúng, hai đứa đều không nhìn đường, là do nó gầy quá thôi." Triệu Lập Văn lắc đầu, cậu còn tưởng em gái sẽ tránh đường cho Triệu Giai Ninh, không ngờ bản thân cô bé cũng không nhìn đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"..." Triệu Tuế Tuế tức giận trừng mắt nhìn anh trai, định giơ chân lên dẫm anh một cái thì bị anh né tránh.
"Hừ, kệ nó đi." Triệu Lập Võ hướng về phía bóng lưng Triệu Giai Ninh hừ một tiếng, cậu sẽ không chơi với Triệu Gia Hưng nữa, ai bảo em gái nó bắt nạt em gái cậu.
Buổi tối, lúc tắm, Triệu Tuế Tuế xoay người nhìn m.ô.n.g mình, quả nhiên là tím xanh một mảng, làn da trắng trẻo lại càng khiến cho mảng tím xanh trên m.ô.n.g thêm nổi bật, cũng may là không đau, qua một thời gian nữa là khỏi.
Lúc cô bé lau tóc quay về phòng thì thấy Triệu Lập Võ đang mách mẹ.
"..."
Triệu Tuế Tuế: Chính chủ còn chẳng coi là chuyện to.
"Tuế Tuế, lại đây mẹ xem nào." Trần Tú Hòa gọi con gái đến bên cạnh.
Triệu Tuế Tuế không còn cách nào, chỉ đành đi qua, nếu không cho mẹ xem, ban đêm lúc ngủ bà cũng sẽ lột quần cô bé ra mất.
Trần Tú Hòa để con gái nằm sấp trên đùi mình, bảo hai con trai quay mặt đi chỗ khác, rồi lột quần Triệu Tuế Tuế xuống, nhìn thấy m.ô.n.g con gái tím xanh một mảng, bà nhịn không được nhíu mày.
Bà sờ nhẹ, Triệu Tuế Tuế không có phản ứng gì, Trần Tú Hòa lại đổi vài chỗ khác ấn thử, xác định không bị thương đến xương cốt, qua một thời gian là khỏi, bà dặn: "Lần sau đi đường cẩn thận một chút."
"Con biết rồi ạ." Triệu Tuế Tuế đứng dậy, định tiếp tục lau tóc thì bị mẹ lấy khăn mặt.
Vừa lúc có một cơn gió từ cửa sổ sau nhà thổi vào, tóc cô bé cũng không nhiều, rất nhanh đã khô.
Triệu Vi Vi ở nhà trước nhìn Triệu Tuế Tuế với vẻ mặt ghen tị, từ sau khi em trai cô bé ra đời, cha mẹ không còn cưng chiều cô bé như trước nữa, cái gì cũng phải chia cho em một nửa, bây giờ cô bé cảm thấy một nửa của mình cũng sắp không giữ được nữa rồi.
Giá như cô bé cũng có anh trai thì tốt rồi, Triệu Tuế Tuế ở trong đội chẳng ai dám bắt nạt, bởi vì cô bé có một người anh trai là bá vương của cả đội. Còn cô bé mỗi khi đi một mình thì thi thoảng lại bị mấy đứa con trai trong đội bắt nạt, có lúc còn phải mượn danh Triệu Lập Văn để dọa chúng nó.
"Chị ơi?" Triệu Lập Ninh hai tay bám vào ngưỡng cửa, muốn chị gái bế ra ngoài.
TBC
Triệu Vi Vi nhìn em trai mình một cái, rồi bước tới bế cậu bé lên, em trai mũm mĩm cũng rất đáng yêu.
Triệu Tuế Tuế sau khi lau tóc xong thì bắt đầu làm quân sư cho anh trai.
Triệu Lập Võ về khoản chơi cờ tướng, luôn bị anh trai cậu cho thua te tua, mỗi lần đều thua đến mức không còn một quân cờ nào, chỉ khi nào có em gái ở bên cạnh thì cậu mới có cơ hội thắng anh trai.
Triệu Tuế Tuế cũng rất bội phục anh trai mình, càng bị g.i.ế.c đến t.h.ả.m hại thì càng muốn lao đầu vào, quả nhiên là càng gà mờ thì càng thích chơi.