Đội trưởng trừng mắt nhìn kẻ khua môi múa mép,"Chỉ trổ bông mà không kết hạt, đến lúc thu hoạch vụ hè sẽ không có lương thực, mọi người đều sẽ bị đói. Vì vậy, từ hôm nay trở đi, tất cả nam lao động đều phải đi gánh nước từ sông lên tưới cho lúa mì."
"Đội trưởng, vậy phải gánh bao nhiêu nước mới đủ?", có người hỏi.
"Gánh đến khi nào lúa mì kết hạt thì thôi, chẳng lẽ muốn bị đói hay sao?", câu nói của đội trưởng khiến mọi người im bặt.
May mắn là ruộng lúa của đội sản xuất đều nằm dọc theo bờ sông, có thể dẫn nước trực tiếp từ sông vào ruộng.
Đội trưởng nói xong, nhân viên ghi điểm bắt đầu phân công lao động gánh nước.
Hôm nay Trần Tú Hòa được phân công ra ruộng cấy lúa, mọi năm đến cuối tháng 3 đầu tháng 4 đã cấy xong rồi, năm nay chậm mất mấy ngày.
Lúc đội trưởng chuẩn bị rời đi, nhớ đến những kẻ lười biếng, ông quay lại bục,"Lúa mì trên cánh đồng có liên quan đến lương thực của mọi người trong vụ thu hoạch tới, ai dám lười biếng, nhân viên ghi điểm sẽ ghi lại, đến lúc đó sẽ bị trừ khẩu phần ăn."
Câu nói này khiến những ai có ý định trốn việc đều tiu nghỉu, nhìn thấy ánh mắt sắc bén của đội trưởng, tất cả đều cúi gằm mặt.
Đội trưởng không nói đến việc trừ điểm công, bởi vì điểm công đến cuối năm mới được chia một ít tiền, còn ăn uống là nhu cầu thiết yếu hàng ngày.
Buổi trưa, tan học về nhà, đi ngang qua cánh đồng, Triệu Tuế Tuế nhìn thấy Trần Tú Hòa đang lom khom làm việc.
TBC
"Mẹ, mẹ sao vậy?", Triệu Tuế Tuế chạy tới hỏi.
"Mẹ không sao, chỉ hơi mỏi lưng một chút", Trần Tú Hòa định đưa tay xoa lưng nhưng tay toàn là bùn.
"Mẹ, để con", Triệu Lập Võ vội vàng chạy tới, đưa tay xoa lưng cho mẹ.
Bị Triệu Lập Võ giành mất cơ hội, Triệu Tuế Tuế liền đặt tay lên vai Trần Tú Hòa,"Mẹ, để con xoa bóp vai cho mẹ."
Trần Tú Hòa tận hưởng sự chăm sóc của hai con, một lúc sau bà giục hai đứa đi lấy cơm trước,"Đi đi, mẹ không sao."
Làm sao mà không sao được, bong gân rất nguy hiểm, kiếp trước, Triệu Tuế Tuế từng bị bong gân vì vừa ăn no đã lao vào chơi cầu lông, cả mùa đông năm đó, cô bị đau nhức triền miên.
"Mẹ, con đến nhà bác sĩ Cao lấy rượu t.h.u.ố.c cho mẹ", Triệu Tuế Tuế nói xong, kéo Triệu Lập Võ rời đi.
Nhìn hai đứa con nhỏ quan tâm mình như vậy, Trần Tú Hòa cảm thấy cơn đau nhức ở lưng dường như cũng vơi đi phần nào.
Triệu Tuế Tuế chạy đến nhà bác sĩ Cao, mua hai hào rượu t.h.u.ố.c rồi quay về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai hào này là tiền tiêu vặt mẹ cho sáng nay. Từ ngày Triệu Tuế Tuế đi học, mẹ cô sợ con gái ở trường bị đói nên mỗi tuần đều cho ba anh em hai hào tiền tiêu vặt.
Tiền được cho vào buổi sáng, Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ đều chưa động đến.
Sau khi Trần Tú Hòa về đến nhà, liền nhìn thấy rượu t.h.u.ố.c và đồ ăn trên bàn.
"Mẹ, mẹ muốn ăn cơm trước hay là bôi t.h.u.ố.c trước ạ?" Triệu Tuế Tuế tiến lên đón lấy nón lá của Trần Tú Hòa.
"Đợi anh cả con về ăn cơm xong rồi bôi, mẹ đi tắm đây." Trần Tú Hòa nhéo nhéo hai b.í.m tóc của con gái, chồng bà mua hoa cài đầu về, con gái không thích thì đem cho con gái của chị họ, Triệu Tuế Tuế vẫn luôn dùng dây buộc tóc.
Không bao lâu, Triệu Lập Văn liền về đến nhà.
Ăn cơm trưa xong, Trần Tú Hòa nằm sấp trên giường đất để Triệu Lập Văn bôi rượu t.h.u.ố.c lên eo cho bà rồi xoa bóp.
Mùi rượu t.h.u.ố.c nồng quá, Triệu Tuế Tuế nghĩ không biết rượu t.h.u.ố.c có thể át đi mùi thịt kho của nhà mình không.
Cô bé quan sát một vòng trước sân sau nhà, rồi nói ý nghĩ này cho mọi người.
"Lần sau kho thịt có thể thử xem." Trần Tú Hòa hít hít mũi, đúng là mùi nồng thật, rượu t.h.u.ố.c này đều do Cao đại phu tự tay pha chế.
Sau khi đội Phúc Hưng bắt đầu tát nước, các đội sản xuất khác của xã Trung Cốc cũng lần lượt bắt đầu tát nước, nếu không tát nước, lúa mì trên ruộng sẽ không trổ bông được.
Hôm nay là chủ nhật, Triệu Lập Văn dẫn em trai và em gái lên núi.
Mấy người men theo con suối nhỏ chảy xuống núi mà đi, dòng sông của đội Phúc Hưng là chảy từ bên đội Hồng Hưng qua, trên núi Lộc Minh cũng có ba con suối nhỏ chảy xuống, hợp vào dòng sông, chảy về phía đội Quang Minh.
Bên cạnh hồ nước Thối chính là một trong ba con suối nhỏ đó, cũng là con suối có dòng nước nhỏ nhất, bây giờ đã gần như cạn khô.
Con suối mà bọn họ đang đi theo là con suối có dòng chảy lớn nhất.
"Anh cả, năm ngoái con suối này không phải như thế này." Triệu Lập Võ dụi dụi mắt, năm ngoái khi cậu và Triệu Thiết Đản đến đây bắt cá nhỏ, nước ngập qua cả tảng đá lớn dưới chân, bây giờ dưới tảng đá chỉ có dòng nước nhỏ chảy qua.
"Chắc là do ba tháng nay không có mưa, nếu còn tiếp tục không mưa, phỏng chừng nước sông cũng bắt đầu cạn." Triệu Lập Văn đi đến lưng chừng núi nhỏ thì không đi tiếp nữa, đi nữa là vào sâu trong núi rồi.
"Không mưa thì sẽ thế nào ạ?" Trước kia Triệu Lập Võ chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
"Cây trồng trên ruộng không có nước uống, sẽ mất mùa." Triệu Lập Văn vỗ vỗ đầu em trai, xoay người nhìn về phía núi sâu, đến lúc đó không có lương thực để ăn, người trong đội cũng chẳng quản trong núi có nguy hiểm hay không nữa.