Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 114



Om xong, bà cho toàn bộ số thịt vào chảo tương, như vậy là món mì tương đen phiên bản của Trần Tú Hòa đã hoàn thành.

Lúc rời khỏi bếp, bà còn không quên treo cái khăn đã tẩm rượu t.h.u.ố.c lên xà nhà để át mùi.

Lâu lắm rồi mới được ăn thịt một lần, lần này nhất định phải ăn cho đã.

Ngay cả Triệu Tuế Tuế ăn xong cũng còn chút dư vị. Các món ăn ở nhà ăn hầu hết đều rất ít dầu mỡ, không phải là canh cải thảo hầm đậu phụ thì là canh cải thảo hầm củ cải, không phải là bánh bột ngô thì là cơm khoai tây, một tháng nhiều nhất cũng chỉ được ăn thịt hai lần.

Cả nhà ăn cơm tối xong, đều ngồi trong sân hóng mát.

Nhanh nhất là cuối năm nay, chậm nhất là giữa năm sau, nhà ăn sẽ chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, đến lúc đó gia đình họ muốn ăn gì thì ăn.

Dần dần, mọi người phát hiện bánh bột ngô mà nhà ăn làm không còn to như trước, cháo cũng loãng hơn.

Ban đầu mọi người đều cho rằng do mình xui xẻo, lúc đi lấy cơm không may lại múc phải phần ít. Sau này khi trò chuyện, mọi người mới biết tất cả đều như vậy.

Sau vụ thu hoạch mùa hè, trời chỉ đổ vài cơn mưa nhỏ, lượng nước này không đủ để cây trồng trên ruộng sinh trưởng, Đại đội trưởng đành phải tiếp tục điều động người đi gánh nước sông về tưới, ngay cả Trần Tú Hòa đôi khi cũng được điều đi.

Công việc gánh nước vốn đã vất vả, lại còn bị cắt giảm khẩu phần ăn, mọi người trong đội không chịu, nhao nhao đến tìm Đại đội trưởng để nói lý lẽ, ý tứ trong lời nói chính là Đại đội trưởng tham ô lương thực của họ.

Câu nói này khiến Đại đội trưởng tức giận, ông lập tức yêu cầu Kế toán công khai số lương thực đang dự trữ trong kho.

"Lúc thu hoạch vụ hè, chúng ta thu được bao nhiêu lương thực, sau khi nộp thuế còn lại bao nhiêu, mỗi ngày nhà ăn sử dụng hết bao nhiêu, tất cả đều được ghi rõ ràng trên tờ giấy này." Đại đội trưởng vỗ vỗ vào tờ giấy mà Kế toán vừa dán lên tường, yêu cầu những người có nghi ngờ tự mình đến xem cho rõ ràng.

Nghe vậy, mọi người lập tức vây quanh tờ giấy.

"Thế nào, nếu không tiết kiệm lương thực dự trữ, chúng ta có thể trụ được đến mùa thu hoạch hay không? Hạn hán không biết sẽ kéo dài đến bao giờ, vụ thu hoạch tới có thu được bao nhiêu lương thực cũng chưa biết. Bây giờ mà không tiết kiệm thì đến mùa đông lấy gì mà ăn, cả lũ muốn uống gió Tây Bắc à?" Đại đội trưởng nói xong, theo thói quen muốn lấy t.h.u.ố.c lá ra hút, nhưng lại phát hiện trong túi đã hết sạch.

Những kẻ gây chuyện nhìn thấy số lương thực dự trữ hiện tại, cũng không dám làm loạn nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trên núi Lộc Minh, Triệu Lập Văn dẫn em gái đi vào rừng sâu.

Hai người đi đến hang động mà trước đây cha của họ đã từng dẫn hai anh em đến. Nhiệm vụ hôm nay của họ là làm cơm nắm.

Họ đã bàn bạc xong, đến lúc đó sẽ giả vờ ngủ, sau đó lén lút mang cơm nắm và bánh bao ra ngoài, để mẹ họ tự mình phát hiện. Dụng cụ mà họ sử dụng chính là nồi luộc bằng thép không gỉ trong không gian của Triệu Lập Văn. Họ dự định biến chiếc nồi luộc này thành "bát tụ bảo", như vậy hai anh em sẽ không bị lộ bí mật về không gian.

Vào thời kỳ đói kém, việc nấu nướng rất bất tiện, lén lút làm còn không bằng chuẩn bị trước. Nhân lúc giếng nước ở nhà vẫn còn nước, hai anh em bàn bạc với nhau, tranh thủ thời gian nghỉ hè để làm cơm nắm và bánh bao, những món ăn tiện lợi có thể dự trữ được lâu.

Triệu Lập Văn lấy từ trong không gian ra một chiếc nồi sắt lớn mà họ đã cất giấu, một chiếc nồi lớn và một chiếc nồi nhỏ trong xe, thùng đựng nước, thùng gỗ hấp cơm, giá đỡ và ba chiếc chậu lớn.

Trong không gian của anh còn một bình gas mini, trên núi có sẵn cành cây khô, không cần phải lãng phí gas.

Triệu Tuế Tuế lấy ra một túi bột mì và một túi gạo, thật may là cửa hàng của dì út còn bán men nở.

"Chúng ta sẽ hấp cơm để làm cơm nắm trước, sau đó nhào bột ủ cho lên men, ngày mai sẽ hấp bánh bao." Triệu Lập Văn dự định mỗi ngày làm một món, luân phiên nhau làm.

"Vâng ạ!" Triệu Tuế Tuế gật đầu đồng ý. Thấy anh trai chuẩn bị vo gạo, cô bé liền xoay người rời khỏi hang động đi nhặt củi.

"Tuế Tuế, cẩn thận một chút, nếu gặp nguy hiểm thì cứ vào không gian trước, không cần lo cho anh." Triệu Lập Văn không yên tâm dặn dò.

TBC

"Em biết rồi ạ." Triệu Tuế Tuế đi đến cửa hang, lấy ống nhòm ra quan sát tình hình xung quanh, sau khi xác định không có người và động vật hoang dã, cô bé mới bắt đầu nhặt củi. Cô bé đi đến đâu, cành củi khô ở đó đều được thu vào không gian.

Sau khi nhặt củi xong, cô bé lại quan sát xung quanh một lần nữa rồi mới trở về hang động.

Triệu Lập Văn đã vo gạo xong: "Bắt đầu hấp cơm thôi."

Nghe vậy, Triệu Tuế Tuế lấy số củi vừa nhặt được ra, dùng diêm châm lửa đốt.