Bên công xã không can thiệp quá nhiều vào việc đội Hồng Hưng, đội Phú Hưng và đội Quang Minh bắt đầu thu hoạch vụ thu. Cho dù bây giờ trời mưa, hoa màu trên các khu đất cũng không mọc được bao nhiêu, thu hoạch thì cứ thu hoạch, may mà lúa mạch vụ xuân tháng trước đã được thu vào kho.
Sản lượng lúa mạch vụ xuân của công xã Trung Cốc giảm, nhưng cũng coi như thu hoạch được. Các công xã khác thiếu nước tưới, cơ bản mỗi mẫu chỉ thu hoạch được khoảng 20 cân hạt lúa, còn lại phần lớn là vỏ rỗng.
Đội Phú Hưng vẫn đang thu hoạch vụ thu hừng hực khí thế, nhà ăn cũng dùng đến số lương thực dự trữ cuối cùng, mục đích là để đảm bảo mọi người có đủ thể lực hoàn thành thu hoạch.
Đến tháng 10, trên đồng chỉ còn lại ngô và cao lương chưa thu hoạch.
Hôm nay, Triệu Tuế Tuế đang ngủ trưa thì bị một tiếng sấm trên trời đ.á.n.h thức.
TBC
Cô nằm úp mặt vào cửa sổ nhìn lên bầu trời, tiếng sấm này thật đáng sợ, đợi một lúc lâu cũng không thấy mưa.
Ngay lúc cô chuẩn bị nằm xuống tiếp tục ngủ, thì trời đổ mưa.
Mọi người trong đội reo hò ầm ĩ, cuối cùng trời cũng mưa. Nửa năm nay, đây là trận mưa đầu tiên theo đúng nghĩa.
Những người đang làm việc trên đồng ruộng đều về nhà trú mưa, đợi sau khi tạnh mưa sẽ ra ngoài.
Dần dần, có người bắt đầu nghi ngờ quyết định thu hoạch sớm của đội trưởng, nếu đợi thêm nửa tháng nữa thì hoa màu có thể lớn thêm một chút.
Tâm lý này bắt đầu lan rộng trong đội Phú Hưng, nhưng sau đó bị dập tắt bởi cơn mưa to kéo dài hai ngày, mọi người lập tức chuyển sang cảm giác may mắn.
Đội trưởng nhìn cơn mưa không có vẻ gì là sắp tạnh, không đợi được nữa, ông mặc áo tơi, đội nón lá, bắt đầu gõ chiêng từng nhà, kêu gọi mọi người mặc áo mưa ra đồng thu hoạch ngô và cao lương về.
Ban đầu còn có người không muốn đi, nhưng sau đó nghĩ đến ngô là lương thực chính của mọi người, bèn bắt đầu ra ngoài bẻ ngô.
Trẻ con không cần đi, Trần Tú Hòa dẫn con trai cả Triệu Lập Văn ra ngoài làm việc.
Dầm mưa làm việc vất vả suốt 4 ngày mới thu hoạch xong ngô và cao lương, tuy vẫn bị thiệt hại một ít, nhưng so với những nơi khác thì đã may mắn hơn rất nhiều.
Trận mưa lớn kéo dài suốt một tuần, khiến hoa màu ở nhiều nơi bị mọc mầm ngay trên đồng.
Trong kho của đội Phú Hưng, mọi người đang khẩn trương hong khô, cứu vớt số lương thực, cố gắng giữ được chút nào hay chút đó, số không giữ được đều được đưa đến nhà ăn để ăn luôn trong ngày.
Trận mưa to này khiến nước sông lại bắt đầu dâng lên.
Tuy đội Phú Hưng đã bảo vệ được phần lớn lương thực, nhưng đó là trong tình huống sản lượng đã giảm so với mọi năm. Sau khi nộp thuế bằng lương thực xong, số lương thực còn lại không đủ để mọi người ăn no, cầm cự đến vụ thu hoạch mùa hè năm sau.
Tại văn phòng đội sản xuất, mọi người nhìn số lương thực ít ỏi còn lại, trong lòng đều hiểu rõ số lương thực này chỉ đủ ăn no năm phần. Ai nấy đều lộ vẻ chua xót, vất vả bận rộn lâu như vậy mà chỉ được có chút xíu thế này.
"Nhà nào ăn ở nhà ăn không đủ no thì tự mình xoay sở thêm, miễn là đừng làm gì quá giới hạn." Đội trưởng không nói rõ ràng, nhưng đây cũng là một tín hiệu cho phép mọi người tự lo liệu thêm thức ăn.
Triệu Tuế Tuế được mẹ bế ngồi dưới hội trường, cô bé thầm nghĩ, nhiều nhất là đến vụ thu hoạch mùa hè năm sau, nhà ăn sẽ phải giải tán vì không thu được bao nhiêu lương thực.
Trần Tú Hòa nghe nói nhà nào ăn không đủ no có thể tự lo liệu, bà liền nghĩ ngay đến hai thùng thịt hun khói còn cất giấu trong hầm.
Triệu Lập Võ thì nghĩ đến việc có thể lên núi săn bắn.
Sau khi ăn cơm tối xong, Trần Tú Hòa mở hòm khóa kỹ ra, trong Tụ Bảo Bồn là năm chiếc bánh bao lớn.
"Mẹ, có nên mang cho ông bà hai cái không?" Triệu Lập Võ nhìn năm chiếc bánh bao trắng muốt trong Tụ Bảo Bồn, nhà cậu chỉ cần ăn ba cái là no rồi.
"Tối nay con mang đi, nhớ làm kín đáo đấy." Trần Tú Hòa gật đầu, hiện tại bà dự định mỗi tuần sẽ cho bố mẹ chồng một lần, nếu bà phát hiện ra họ không ăn thì tuần sau sẽ không cho nữa.
Hai ông bà có thể ăn thì cho, nếu họ không ăn thì thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thức ăn trong Tụ Bảo Bồn là do gió lớn thổi đến, mỗi ngày cũng chỉ có một ít, đủ cho ba mẹ con bà ăn, dư ra một chút thôi.
Bà sẽ không nuôi người khác, nhất là người nhà anh cả.
Tám giờ tối, Triệu Lập Võ thấy nhà anh cả đã tắt đèn, bèn mang hai chiếc bánh bao lẻn sang nhà chính.
"Lập Võ đấy à? Có chuyện gì thế?" Triệu lão đầu khoác áo ngoài ra mở cửa.
Triệu Lập Võ chui tọt qua nách ông nội, chui vào nhà. Trên giường đất, Triệu bà tử đói đến mức bụng réo ầm ĩ, bát cháo loãng buổi tối bị đứa cháu trai mà bà yêu thương từ nhỏ đến lớn cướp mất, trong lòng bà vô cùng khó chịu, đúng là uổng công bà yêu thương nó bấy lâu nay, đến bát cháo chồng chia cho cũng không giữ nổi.
"Bà?" Triệu Lập Võ thấy bà nội vẫn cuộn tròn người, không biết có phải bị ốm hay không.
Nghe thấy tiếng cháu trai, Triệu bà tử chậm rãi ngồi dậy: "Lập Võ đến đấy à? Có chuyện gì thế?"
Triệu Lập Võ lấy bánh bao trong người ra, đặt lên bàn.
Triệu bà tử nhìn chiếc bánh bao trắng muốt, hai mắt sáng lên, bà cầm lấy một chiếc, đưa lên mũi ngửi, hỏi: "Thật à?"
Triệu lão đầu rót cho bà cụ một bát nước: "Ăn đi."
Triệu bà tử lần đầu tiên được ăn bánh bao mềm như vậy, bà vừa ăn vừa rấm rức khóc.
Triệu Lập Võ lần đầu tiên nhìn thấy bà nội khóc, nhất thời luống cuống tay chân.
Hai ông bà chia nhau ăn một chiếc bánh bao, chiếc còn lại được cất vào tủ, khóa cẩn thận.
"Yên tâm, chúng ta giữ lại ăn." Triệu lão đầu tiễn cháu trai ra cửa.
"Bà nó này, xem chừng sang năm cũng chẳng thu hoạch được gì đâu, hai ta dựa vào nhà lão Tam với nhà lão Tứ thỉnh thoảng cho thêm chút gì đó là sống được." Triệu lão đầu cất chìa tủ vào túi, sợ bị cháu trai cả lấy mất."Nếu để cho nhà lão Tam, lão Tứ biết hai ta không ăn mà đưa cho nhà thằng cả, thì e là sau này chẳng còn mà ăn nữa."
"Thà vứt đi chứ không cho cái nhà vô ơn bạc nghĩa ấy ăn." Triệu bà tử tức giận nói, ngoài đứa con trai thứ tư, bà yêu nhất là con trai cả và cháu trai cả, nhưng nghĩ đến những thứ bị chúng "cướp" mất mấy ngày nay, bà lại tức đến mức đ.ấ.m ngực, đúng là uổng công bà thiên vị chúng bấy lâu nay.
"Thôi được rồi, sau này mình tự đi lấy cơm, không ăn chung với nhà thằng cả nữa." Triệu lão đầu vỗ về vợ, những lời này đồng nghĩa với việc ông muốn tách bếp.
Ngày hôm sau, ở nhà ăn, Triệu Tuế Tuế gặp Triệu bà tử, bà cụ lần đầu tiên nhìn cô bé với ánh mắt hiền từ.
Triệu Tuế Tuế giật mình, cảm thấy hơi không quen, không ngờ hai chiếc bánh bao lại có tác dụng lớn đến vậy.
Thực ra, ở những nơi Triệu Tuế Tuế không biết, giữa nhà chính và nhà anh cả đã bắt đầu xuất hiện rạn nứt, Triệu bà tử thay đổi như vậy là kết quả của sự tích tụ từng chút một trong mấy tháng qua.
Sau khi về nhà, Triệu Tuế Tuế kể lại chuyện này cho mẹ nghe.
"Nghe con nói vậy, hình như đúng là dạo này không thấy Lưu Chiêu Đệ ở nhà trên cất tiếng the thé nữa, chắc là đói đến mức không còn sức mà kêu gào." Trần Tú Hòa gắp những hạt đậu to trong bát mình sang bát cho con gái, con gái út nhà bà rất thích ăn loại đậu này.
Trong nhà Triệu Quảng Quý, anh lặng lẽ lấy ra bốn chiếc bánh rán, đây là thứ anh kiếm được khi đi đổi đồ ở huyện hôm nọ.
"Ăn đi." Dư Giai Giai bẻ đôi một chiếc bánh, chia cho con trai và con gái mỗi đứa một nửa.
Triệu Quảng Quý cầm một chiếc bánh rán đi sang nhà chính: "Bố mẹ."
"Hai con có đủ ăn không?" Triệu bà tử không nhịn được hỏi, may mà con trai thứ tư là đứa hiếu thuận, bà lại nghĩ đến đứa cháu trai cả thì thấy chua xót trong lòng.
"Đủ ạ, lần sau kiếm được con lại mang sang cho bố mẹ." Triệu Quảng Quý biết bố mẹ còn có anh ba và chị dâu ba giúp đỡ, thêm cả phần của anh nữa, như vậy là đủ cho hai ông bà sống rồi.