Không biết rằng, chuyện Triệu Quảng Quý cho đồ ăn bị người nhà bác cả dòm ngó.
Sau khi Triệu Quảng Quý rời đi, Triệu Lập Kim lập tức chạy đến nhà chính. Thấy ông Triệu và bà Triệu đang chia bánh ngô ăn, nó liền lao đến định cướp của bà, nhét một miếng vào mồm rồi định chuồn mất nhưng bị ông Triệu chặn lại.
"Thằng súc sinh này, mày dám cướp đồ ăn của bà mày, mày còn là người không!" Ông Triệu giận tím mặt, bánh ngô trên tay cũng không cầm chắc, bị Triệu Lập Kim cướp nốt.
"Mày... Mày..." Bà Triệu run rẩy chỉ tay về phía Triệu Lập Kim, mắt tối sầm lại rồi ngã vật xuống giường.
Thấy vợ ngất xỉu, ông Triệu buông tay cháu nội ra, Triệu Lập Kim thừa cơ chạy mất."Bà nó, bà nó, tỉnh lại."
Bóp huyệt nhân trung cho bà Triệu một lúc lâu mà bà vẫn chưa tỉnh, ông Triệu mới gào tướng gọi con trai thứ tư: "Lão Tứ, Lão Tứ, mau lại đây."
Lúc này ông Triệu cũng chẳng còn tâm trí nào mà dạy dỗ cháu nội nữa, vội vàng gọi con trai đến.
Trong nhà lớn, Triệu Quảng Bá tò mò nhìn con trai, nghe thấy tiếng cha gọi em ở nhà chính, dù sao ông ta cũng không bị gọi nên tiếp tục ngủ, ngủ là khỏi đói.
Triệu Quảng Quý đang uống cháo loãng chấm bánh ngô, chợt nghe tiếng cha gọi, vội vàng nhét nốt bánh ngô vào miệng rồi chạy sang nhà chính.
"Cha, mẹ sao thế ạ?" Triệu Quảng Quý chạy đến xem tình hình mẹ.
"Bị thằng súc sinh Lập Kim kia chọc tức đấy, nó cướp bánh ngô của con còn chưa đủ, lại cướp cả của cha, mẹ con tức quá nên ngất đi rồi." Ông Triệu nói xong thì thấy khó thở, phải hít thở sâu mấy lần mới nén lại được.
"Cha, để con đi mời bác sĩ Cao, cha đừng nóng." Triệu Quảng Quý gọi thế nào mẹ cũng không tỉnh, bèn định đi mời bác sĩ.
"Để cháu đi." Triệu Lập Văn đứng ở cửa nhà chính nói một câu rồi cầm đèn pin rời đi.
Triệu Tuế Tuế ở cửa sổ, nhìn sang nhà bác cả, bên trong không có động tĩnh gì. Cô bé bỗng thấy hơi sợ, nhỡ đâu nhà bác cả phát điên lên sang nhà mình cướp đồ thì sao.
"Mẹ, hay là mình thay cái cửa sổ chắc chắn hơn đi?" Triệu Tuế Tuế cảm thấy cái khung gỗ này không chịu nổi đâu, người ta đói lên thì còn gì là đạo lý nữa.
Trần Tú Hòa sờ lên khung gỗ, đúng là chỉ chống được quân tử chứ không cản nổi tiểu nhân."Ngày mai sang nhà ông ngoại nói với cậu, nhờ cậu đến xem sao."
"Vâng ạ." Triệu Tuế Tuế cảm thấy yên tâm hơn hẳn khi sắp có thêm một lớp cửa sổ nữa.
Triệu Lập Văn mời được bác sĩ Cao đến, Dư Giai Giai và Trần Tú Hòa cũng sang nhà chính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đi ngang qua nhà bác cả, Dư Giai Giai gõ cửa ba cái thật mạnh nhưng bên trong không ai chịu ra.
Trong nhà bác cả, Lưu Chiêu Đệ đang che chắn cho con trai, giằng co với chồng. Bảo con trai đi cướp đồ ăn của ông bà là chủ ý của bà ta, dù sao thì ông bà già cũng có hai cậu em nuôi, c.h.ế.t đói sao được.
Triệu Quảng Bá không ngờ con trai lại đi cướp đồ ăn của cha mẹ mình, tức đến run người, định dạy dỗ con trai thì bị vợ chặn lại.
Cuối cùng, Triệu Quảng Bá không còn cách nào khác, chỉ đành tự mình đi sang nhà chính.
Bà Triệu vừa được bác sĩ Cao châm cứu tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thấy con trai cả, bà lại suýt ngất đi lần nữa."Cút, tao không có đứa con nào như mày!"
Triệu Quảng Bá vừa bước vào đã bị mắng té tát, ông ta ngồi xụp xuống cửa, ôm mặt. Chắc chắn đây không phải lần đầu tiên con trai cướp đồ ăn, ông ta thật sự không còn mặt mũi nào nhìn cha mẹ nữa.
Trong nhà chính, bà Triệu tỉnh lại, kích động đòi tách hộ với nhà bác cả, sau này không cho nhà đó bước chân vào cửa nữa, cửa ra vào và cửa sổ đều đóng hết lại.
Triệu Tuế Tuế nghe vậy cũng thấy đồng tình, phải làm ngay, sống chung một sân với bọn cướp, lúc nào cô bé cũng phải nơm nớp lo sợ.
Ông Triệu muốn dỗ vợ nên liên tục đồng ý.
Nhưng bà Triệu không chịu bỏ qua, bắt chồng và con trai thứ tư phải làm ngay mới thôi.
Ông Triệu và Triệu Quảng Quý do dự mãi không chịu làm.
Thấy mẹ mình càng nói càng kích động, sắp ngất đến nơi, Triệu Quảng Bá vội vàng đi tìm gỗ và đinh đến đóng chặt cửa ra vào và cửa sổ nhà mình lại, rồi cướp chìa khóa sân trước từ tay Lưu Chiêu Đệ đưa cho cha mình, bà Triệu mới chịu yên.
Triệu Tuế Tuế ghé ở cửa sổ chứng kiến toàn bộ sự việc, không ngờ lại tống cổ được nhà bác cả ra khỏi sân trước nhanh như vậy."Vậy cửa sổ mới của nhà mình có cần lắp nữa không anh?"
"Ừm, chờ mẹ về rồi hỏi lại." Triệu Lập Võ cũng không ngờ bà nội lại đuổi nhà bác cả đi thật.
Thế là, nhà chính và nhà bác cả chỉ còn thiếu một tờ giấy nữa là chính thức tách hộ.
Ông Triệu vẫn giữ thể diện cho con trai cả, không đến tộc họ yêu cầu tách hộ, nhưng việc tách bếp đã là điều chắc chắn.
Lúc bốn anh em tách ra ở riêng, vì Triệu Quảng Bá ở chung với nhà chính nên không xây bếp và nhà kho riêng, may mà bây giờ bếp cũng chẳng còn tác dụng gì.
Tháng 12, đội sản xuất Phú Hưng bước vào mùa đông lạnh giá.
TBC