Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 122



Đội trưởng đi tìm hiểu thì phát hiện nhà ăn tập thể của rất nhiều đội sản xuất khác đều chỉ còn trên danh nghĩa, cấp trên cũng không đủ nhân lực để phái người xuống kiểm tra. Sau khi mọi người bỏ phiếu, lương thực của nhà ăn được chia đều cho các hộ gia đình, như vậy mọi người sẽ không phải chịu gió rét đi lấy cơm nữa. Vì mùa đông lạnh giá, lương thực lại không đủ, nhà ăn quyết định một ngày chỉ ăn một bữa, chi bằng chia cho mọi người tự nấu nướng còn hơn, đỡ tốn sức hơn.

Tuy nhiên, những chiếc nồi lớn bị tịch thu vẫn chưa được trả lại. Trong đội có người muốn làm ầm ĩ nhưng cũng chẳng còn sức mà làm, có lẽ họ biết kêu ca cũng vô ích, chi bằng để dành sức còn hơn.

Triệu Tuế Tuế nhìn mẹ mang lương thực về, có phần bất ngờ, cô bé cứ tưởng phải nửa năm nữa nhà ăn mới giải tán.

"Tốt quá, chúng ta có thể tự nấu cơm rồi." Triệu Lập Võ vui mừng chạy đến giúp mẹ bê lương thực.

"Nhà mình hết gạo với bột mì rồi, ngày mai mẹ lên xã xem có bán không." Trần Tú Hòa nhìn số lương thực mang về toàn là ngũ cốc, bình thường trong chum đều là cơm nắm hoặc bánh bao, thi thoảng mới có thịt.

Hôm sau, Trần Tú Hòa đưa ba đứa con ra ngoài, bọn trẻ đi học, còn bà thì đến trạm lương thực của xã.

Giữa trưa, Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ tan học về nhà.

"Mẹ, gạo đâu? Bột mì đâu?" Triệu Lập Võ nhìn cái túi rỗng trên bàn, thắc mắc hỏi.

"Trạm lương thực không có, cửa hàng bách hóa cũng không." Trần Tú Hòa kể lại chuyện bà đã đến cả xã Hồng Kỳ mà cũng không mua được.

Triệu Lập Văn đi học về, biết chuyện mẹ không mua được lương thực, bèn lên tiếng: "Ở xã Hồng Kỳ có một chỗ bán, nhưng mà giá đắt lắm, gạo 3 hào 1 cân, bột mì 4 hào."

"Đắt thế!" Trần Tú Hòa không khỏi kêu lên, lần trước mua gạo mới có 1 hào 5 một cân.

"Mẹ, bây giờ lương thực khan hiếm, chắc chắn sau này sẽ còn đắt hơn." Triệu Lập Văn nghe em gái nói, lúc khó khăn nhất thì 5 hào, 1 đồng 1 cân cũng có, mà còn có tiền cũng chẳng mua được.

"Này..." Nghĩ đến số tiền ít ỏi của gia đình, Trần Tú Hòa cũng không phải là không mua nổi, chỉ là tự nhiên tăng giá gấp đôi như vậy, bà thấy không thoải mái.

Buổi tối, Triệu Tuế Tuế nghe thấy mẹ vừa lau cái chum vừa lẩm bẩm, giá mà có gạo với bột mì thì tốt biết mấy.

Aladanh Triệu Tuế Tuế: Đã nhận được danh sách mong muốn của bạn.

Buổi sáng, Trần Tú Hòa tỉnh lại phát hiện Tụ Bảo Bồn có bột mì nặng khoảng 2 cân.

Lúc điểm tâm, bà làm canh bột mì cho cả nhà - món mà đã lâu rồi họ không được ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Triệu Tuế Tuế uống canh trong chén, chỉ cho thêm đường đỏ, hương vị vẫn rất ngon.

Đây là hương vị đặc trưng của nồi nhỏ, không phải nồi cơm to có thể sánh bằng.

Sau khi ăn sáng xong, Trần Tú Hòa bảo Triệu Lập Võ bưng một bát cho nhà chính.

Dần dần, Trần Tú Hòa đã hiểu Tụ Bảo Bồn cũng có tính nết, lời cầu nguyện nào đó linh nghiệm, lời cầu nguyện nào đó thì không, phần lớn là không linh nghiệm. Có lúc cả ngày chẳng có gì, có khi lại cho ra vài thứ.

Triệu Tuế Tuế nhìn mẹ nâng niu lau chùi Tụ Bảo Bồn, thầm nghĩ: "Không phải là linh hay không linh, mà là nguyện vọng của mẹ con không thực hiện được".

Ngoài sân truyền đến tiếng chuông quen thuộc, Triệu Lập Võ nhảy xuống giường đi nhận bưu phẩm, một lát sau đã vác về một bao tải.

Không nằm ngoài dự đoán, toàn bộ đều là đồ ăn, phần lớn là bánh quy nén.

Sau khi Triệu Lập Văn đọc thư xong, nhìn Trần Tú Hòa.

"Haiz, gạch xanh không có, bố con cũng chưa về, nhà chắc không xây được." Trần Tú Hòa nhìn con trai cả, đã 13 tuổi mà vẫn chưa có phòng riêng, con gái út và con trai thứ có thể ở chung."Tiểu Văn, hay là trước tiên xây nhà bằng đất sét, chờ có gạch xanh rồi mẹ xây lại cho con bằng gạch xanh nhé?"

"Không cần đâu mẹ, bây giờ chưa xây được, chúng ta treo rèm ngăn cách là được rồi." Triệu Lập Văn biết hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để xây nhà, xây nhà phải mời mọi người ăn cơm. Lương thực đang khan hiếm, nhà họ không thể kham nổi. May mà giường của họ rất lớn, tương đương với 4 chiếc giường đôi, ngủ cách xa nhau một chút rồi buông rèm là được.

Hơn nữa, nửa đêm em gái không dậy được, không có cách nào để bỏ vật tư vào Tụ Bảo Bồn. Thời gian họ dự định bỏ đồ vào là không cố định.

Trần Tú Hòa cũng nghĩ đến hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để xây nhà, bà xoa đầu con trai cả, cảm thấy có chút áy náy.

Triệu Lập Văn đã lâu không bị xoa đầu, cảm thấy hơi không quen, nhưng cũng không né tránh.

TBC

Hôm nay, Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ nhận bảng điểm ở trường, chính thức bước vào kỳ nghỉ đông.

Lúc này là tháng 1 năm 1960. mùa đông năm nay tuyết rơi rất ít, e rằng sau khi xuân về sẽ lại là một năm hạn hán.

Trên đường về nhà, họ nhìn thấy Triệu Nam Đệ bị một người đàn ông vác trên vai, vẻ mặt hoảng sợ.

Triệu Nam Đệ nhìn thấy Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ, liền bắt đầu òa khóc kêu cứu.