Hôm qua đang nói chi thứ hai còn chưa về, hôm nay đã nhận được thư từ thành phố.
Hóa ra Triệu Chi tốt nghiệp trung học, thi đậu vào làm tại nhà máy thực phẩm của thành phố. Như vậy nhà họ có hai hộ khẩu thành phố, chứng thực đủ để thỏa mãn cuộc sống của một gia đình bốn người ở thành phố. Họ dự định sau khi qua năm mới sẽ trở về, đồng thời chuyển hộ khẩu của Triệu Chi đến thành phố.
Trần Tú Hòa bảo con trai cả đi thông báo cho ông bà nội về việc Triệu Chi thi vào nhà máy thực phẩm, đây dù sao cũng là công việc đầu tiên của cháu nội nhà họ Triệu.
Trong nhà chính, Triệu lão gia và Triệu bà nghe xong cũng lộ vẻ mặt phấn khởi và tự hào. Thời buổi này, gia đình nào có người làm công nhân đều là chuyện đáng tự hào.
"Thật sự là tổ tiên phù hộ." Triệu bà chắp tay trước ngực, miệng liên tục cảm tạ thần phật và Tam Thanh, bà cảm tạ hết những vị thần tiên mà bà biết.
"Lần này nhà thằng hai con coi như là cắm rễ ở thành phố rồi." Triệu lão gia cả đời làm ruộng. Ông không mong muốn đời sau của mình cũng như ông, cả đời phải dựa vào trời ăn cơm, giống như năm nay gặp hạn hán, đất đai khô cằn, thu hoạch chẳng được bao nhiêu. Vụ mùa năm ngoái chính là một ví dụ điển hình. Làm công nhân thì mỗi tháng đều có lương thực và tem phiếu cố định, lại không phải ngày ngày bán mặt cho đất, bán lưng cho trời.
Nhìn sang đứa cháu trai thứ hai, sau này cũng là người có học thức, càng nhìn càng hài lòng.
Triệu Lập Văn nói chuyện với ông bà nội một lát, sau đó để lại hai cây thịt khô rồi trở về phòng mình.
Triệu Tuế Tuế nghĩ đến việc nhà bác hai ở thành phố không biết có thể chống chọi được nạn đói hay không. Nửa năm sau, cho dù là ở thành phố cũng sẽ thiếu lương thực.
Năm nay tuyết rơi ít hơn mọi năm rất nhiều, người ta thường nói "Tuyết rơi dày, lúa đầy nhà", Triệu Tuế Tuế ngồi xổm bên bờ sông đóng băng, nhìn mọi người đục băng bắt cá.
Người đục băng là nhà giàu nhất trong đội sản xuất, nghe nói trước kia là người hầu cho nhà địa chủ, lúc đấu tố địa chủ đã vơ vét được không ít thứ tốt. Ông ta và nhà Triệu Tuế Tuế cũng là họ hàng, nhưng ít nhất cũng cách nhau 5 đời.
"Chắc trong đó chẳng còn con cá nào đâu, nước sông cạn khô một lần rồi, có cá cũng chỉ là cá con thôi." Triệu Lập Văn cũng ngồi xổm xuống cạnh em gái.
Hôm nay, ba anh em bị mẹ đuổi ra ngoài, bởi vì trừ lúc rửa mặt, ăn cơm ra thì họ đã nằm trên giường đất được nửa tháng rồi.
Trần Tú Hòa mặc thật kỹ cho con gái út, mỗi đứa được nhét một bình nước nóng, yêu cầu hai tiếng sau mới được về nhà.
Không phải bọn trẻ lười biếng, mà bây giờ trên núi không tìm được gì ăn, tuyết lại dày quá. Vì sự an toàn của các con, bà dự định đợi tuyết tan bớt rồi mới cho các con lên núi kiếm đồ ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trần Tú Hòa luôn dạy các con không được ỷ lại vào Tụ Bảo Bồn, cho nên bọn trẻ vẫn phải tự mình ra ngoài kiếm đồ ăn. Nếu không, nhìn bọn trẻ khỏe mạnh thế này, người ta sẽ nghi ngờ.
Ngay cả bản thân Trần Tú Hòa cũng nửa tháng lại đến một công xã khác giả vờ mua lương thực giá cao về một lần.
Tháng trước, gạo còn có giá 5 hào 1 cân, bây giờ đã tăng lên 6 hào rồi. Mỗi lần đến công xã Hồng Kỳ, Trần Tú Hòa đều hỏi giá cả, cho dù không mua thì bà cũng phải nắm được giá thị trường.
Trong đội sản xuất, ngoài những gia đình có lương thực dự trữ còn ra ngoài đi lại thì những nhà mỗi ngày chỉ ăn một bữa đều nằm lì trên giường đất, nằm im như vậy sẽ không tốn sức.
"Anh cả, bọn họ chỉ bắt được vài con cá con thôi." Triệu Lập Võ từ ngoài sông đi vào, kể cho anh trai và em gái nghe "thành tích" của Triệu Phú Quý và mấy người kia.
"Bọn họ chắc là rảnh rỗi sinh nông nổi, sức lực nhiều quá không có chỗ dùng." Triệu Tuế Tuế buột miệng nói.
"Còn một tiếng nữa chúng ta mới được về." Triệu Lập Văn ngồi xổm lâu nên đứng dậy vận động một chút.
Triệu Tuế Tuế cũng đứng dậy theo, ngồi xổm ở đây mãi cũng chán,"Anh cả, anh hai, chúng ta đi dạo thôi."
Triệu Lập Văn và Triệu Lập Võ không có ý kiến gì, ba người dẫm lên tuyết, men theo con đường mà chẳng có ai dọn dẹp mà đi.
Đúng vậy, bởi vì mọi người không ra khỏi nhà nên tuyết trên đường cũng chẳng có ai dọn. May mà ba anh em có thể dựa vào những ngôi nhà hai bên đường để phán đoán đường đi.
TBC
Ba người đi đến chân núi, đang định quay về thì bỗng nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt lén lút đi từ trên núi xuống, men theo con đường lớn mà đi về phía công xã.
Triệu Tuế Tuế có chút cạn lời, không ngờ ba anh em cao to thế này mà ông ta cũng không nhìn thấy.
"Anh cả, đó là Lý Nhị Cẩu ở trong công xã." Triệu Lập Vũ mắt tinh, nhận ra người đàn ông kia.
"Lý Nhị Cẩu đến núi Lộc Minh làm gì nhỉ?" Triệu Tuế Tuế lộ vẻ mặt thích thú, muốn lên núi xem thử.
"Hắn ta vừa mới xuống núi, chắc chắn là còn dấu vết, chúng ta lên đó xem sao." Triệu Lập Văn cũng tò mò, Lý Nhị Cẩu cũng coi như là người giàu có trong công xã.