Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 125



Trước kia lúc đấu tố địa chủ, Lý Nhị Cẩu là người làm thuê lâu năm cho nhà Lý địa chủ trong công xã. Nghe nói hắn là con cháu trong nhà, những người làm thuê, người hầu như hắn đều là những người đầu tiên được hưởng lợi từ việc đấu tố địa chủ, chính bọn họ là những người đầu tiên đập phá nhà cửa của chủ, những thứ tốt trong nhà, chẳng có chỗ nào mà họ không biết.

Lúc chuẩn bị lên núi, Triệu Lập Văn chợt nghĩ đến trường hợp Lý Nhị Cẩu quay lại thì phải làm sao, bèn nói với em trai: "Tiểu Võ, em đi xem Lý Nhị Cẩu có về nhà hay không nhé?"

"Vâng ạ." Triệu Lập Võ đưa chiếc bình nước nóng cho anh cả, sau đó chạy đi.

"Sau này anh hai mà không đi lính đặc chủng thì uổng phí quá." Nhìn tốc độ chạy của em trai, Triệu Tuế Tuế cảm thấy anh hai chính là "hạt giống" để đào tạo lính đặc chủng.

"Bố cũng nói vậy." Triệu Lập Văn gật đầu đồng tình. Em trai năm nay mới 10 tuổi rưỡi mà sức lực có lẽ còn hơn cả những người đàn ông trưởng thành trong đội sản xuất.

Lúc gánh nước, nó còn đi thoăn thoắt hơn cả những lao động chính trong đội.

Triệu Lập Văn dẫn em gái về nhà lấy sọt và cuốc nhỏ. Nghĩ đến việc khó có dịp lên núi, Triệu Tuế Tuế bèn đi tìm cây cung của mình và của anh trai.

Trần Tú Hòa ngồi trên giường đất, đang đan áo len cho con trai cả. Nhìn thấy con gái út trở về, bà định bảo con bé ra ngoài chơi thêm một lát thì thấy con bé vừa vào nhà đã lục tung tủ của mình lên."Tuế Tuế, con tìm gì thế?"

"Mẹ, con muốn lên núi xem một chút." Triệu Tuế Tuế tìm được cây cung của mình, sau đó chạy sang lục tủ của em trai, cầm theo hai cây cung chạy ra ngoài.

"Cẩn thận đấy, nhớ về nhà trước khi ăn cơm trưa." Trần Tú Hòa dặn dò con gái.

"Con biết rồi ạ." Triệu Tuế Tuế vừa chạy vừa đáp lời mẹ.

Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Văn đứng đợi ở chân núi một lúc thì từ xa đã thấy Triệu Lập Võ chạy nhanh như bay trên nền tuyết.

"Lý Nhị Cẩu về nhà rồi, không thấy ra ngoài. Em đợi ở ngoài nhà hắn ta một lúc lâu mới quay về." Triệu Lập Vũ thuật lại tình hình cho anh trai và em gái nghe.

Cứ như vậy, ba anh em men theo dấu vết mà Lý Nhị Cẩu để lại mà lên núi.

May mà trong khoảng nửa tiếng đồng hồ nay trời không có tuyết rơi, ba anh em lần theo dấu vết, cuối cùng cũng đến được một gốc cây cổ thụ.

Triệu Lập Văn và Triệu Tuế Tuế quan sát một hồi lâu mới phát hiện ra dấu vết bị che giấu.

Triệu Lập Văn và Triệu Lập Võ cùng nhau hót tuyết, phát hiện ra dấu vết lấp đất. Triệu Lập Võ vung chiếc cuốc nhỏ, bắt đầu đào đất. Đào được khoảng 2 mét thì bỗng nhiên chiếc cuốc chạm phải vật gì đó. Cậu bé vội vàng giảm lực tay, nhẹ nhàng đào đất, sau đó một chiếc rương gỗ lộ ra trước mắt.

Chiếc rương gỗ được đưa lên khỏi mặt đất. Ba anh em vây quanh chiếc rương, cẩn thận quan sát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một lúc sau, Triệu Tuế Tuế mới lên tiếng: "Có nên mở ra không?"

"Trên rương có dòng chữ "Lý Vinh Ký". Trước kia nhà Lý địa chủ có một cửa hàng lương thực tên là "Lý Vinh Ký", chính là trạm lương thực của công xã bây giờ." Triệu Lập Văn suy đoán chắc chắn là Lý Nhị Cẩu đã nhân lúc đấu tố địa chủ mà lén lút cất giấu của cải ở đây. Nếu không, tại sao hắn ta không giấu ở nhà cho an toàn?

Triệu Tuế Tuế ngồi xổm xuống xem xét, quả nhiên là vậy, góc dưới bên phải rương có ba chữ Lý Vinh Ký: "Mở ra xem bên trong có gì nào."

Triệu Lập Võ nghe xong, lập tức dùng cây cuốc nhỏ đập vỡ khóa, sau đó mở nắp rương.

Trong nháy mắt, ánh sáng vàng kim lóa mắt khiến cả ba người đều sững sờ.

TBC

Triệu Tuế Tuế biết bên trong có thể có vàng, nhưng không ngờ lại có nhiều vàng như vậy.

Triệu Lập Văn phản ứng lại, vội vàng đóng rương lại: "Tiểu Võ, đi xem xung quanh có ai không."

Triệu Lập Võ chạy một vòng kiểm tra xung quanh, sau khi trở về lắc đầu với Triệu Lập Văn: "Không có ai."

Ba người lại trầm mặc một lúc, Triệu Lập Văn ra tay đặt rương vào trong sọt, nhìn hai người em còn đang ngẩn người: "Nhìn gì mà nhìn, đây là chúng ta nhặt được, lấp cái hố lại đi."

"Ồ." Triệu Lập Võ nghe lời lấp đất lại.

Lúc xuống núi, trên đường đi qua một khu rừng cây khô, tranh thủ đã lên núi rồi, ba người bèn dừng lại tìm nấm rồi mới về.

Lúc ở trên núi, vận may của Triệu Tuế Tuế dường như đặc biệt tốt, nấm cứ tìm là thấy, chỉ là không có cây nào to như năm ngoái, toàn nấm nhỏ, hái đầy nửa sọt mới về đến nhà.

Trần Tú Hòa nhìn thấy nấm ba đứa con mang về: "Trưa nay mẹ nấu canh nấm thịt cho các con ăn."

Triệu Tuế Tuế cởi giày ra, kiểm tra xem cửa sổ tầng ba đã đóng chưa, sau đó kéo rèm cửa sổ lại.

Từ sau khi lắp thêm lớp cửa sổ thứ ba, khi nói chuyện bí mật, cả nhà không cần phải hạ giọng nữa.

Triệu Lập Văn châm đèn dầu, kéo rèm cửa sổ phía sau lại.

Triệu Lập Võ bê rương trong sọt ra, đặt xuống đất: "Mẹ, mẹ xem này."

Trần Tú Hòa ngồi xổm xuống mở rương, căn phòng lập tức ngập trong ánh vàng, bà ngạc nhiên nhìn con trai cả: "Lấy ở đâu ra vậy?"