"Đừng nhìn nữa, lát nữa anh cả con về sẽ kể cho con nghe." Trần Tú Hòa ôm con gái vào phòng. Con trai cả không chỉ thương em trai, mà còn thương em gái hơn, với em gái thì không có chuyện gì không nói, muốn gì được nấy.
Qua một lúc lâu, Triệu Lập Văn mới từ nhà chính trở về.
Vừa về đã bắt gặp ánh mắt của em trai và em gái, cũng không úp mở: "Ông nội bảo chúng ta đi mua lương thực giá cao, tốt nhất là mua đủ số lượng ăn trong một năm."
"Xem ra lương thực lại sắp tăng giá rồi." Trần Tú Hòa nghe xong, bỗng nhiên cảm thấy giá lương thực mấy tháng trước thật rẻ.
Lúc này, Tiền Xuân Phân gõ cửa bên ngoài: "Tú Hòa, mở cửa."
"Sao vậy, nhị tẩu?" Trần Tú Hòa mời Tiền Xuân Phân vào phòng.
"Tôi đến mượn cái sọt, nhà chúng tôi định đi mua lương thực." Nhà Tiền Xuân Phân định đi ngay bây giờ vì sợ ngày mai giá cả sẽ tiếp tục tăng.
"Bây giờ á?" Trần Tú Hòa nhìn đồng hồ trên tủ, bữa cơm tất niên chỉ ăn bánh chưng, bây giờ mới có 5 giờ chiều.
"Ừ, cái sọt ở nhà không đủ mà cũng không chắc chắn." Tiền Xuân Phân dừng lại một chút, ghé sát tai Trần Tú Hòa: "Bột ngô trong thành phố đã tăng lên 1,1 đồng một cân, ở công xã Hồng Kỳ bán 7 hào, chúng tôi định mua nhiều một chút."
Trần Tú Hòa lấy cái sọt trong nhà ra đưa cho Tiền Xuân Phân.
TBC
"Mẹ, chúng ta có cần đi cùng không?" Nhìn thấy nhà họ Triệu bắt đầu tích trữ lương thực, Triệu Tuế Tuế có chút bất an, cô có linh cảm, sau khi đầu xuân mà không có mưa, lương thực có thể tăng giá theo ngày.
"Không cần, chúng ta vẫn đi theo lịch trình nửa tháng một lần." Trần Tú Hòa sờ nốt ruồi trên trán con gái, vẫn là con gái nhỏ mũm mĩm đáng yêu hơn.
Bên phía đội sản xuất Phú Hưng, không chỉ có nhà Triệu Quảng Trọng đi mua lương thực trong đêm.
Sáng mùng một Tết, việc chúc tết cũng rất đơn giản. Triệu lão đầu vẫn phát cho mỗi đứa cháu một cái lì xì, đồng thời dặn dò các cháu không được đến nhà người khác chúc tết.
Mùng hai Tết, Trần Tú Hòa cõng sọt, dẫn theo ba đứa con đến nhà mẹ ở đội Quang Minh.
"Chị, sao chị còn mang lương thực đến, mang về đi." Trần Mãn Thương nhìn thấy đồ trong túi, nhất quyết không nhận.
"Em cứ nhận đi, đây là chị mua lúc 3 hào một cân. Nếu em ngại thì đưa tiền cho chị." Trần Tú Hòa muốn em trai nhận lấy, chỉ còn cách để em trai đưa tiền.
"Thật ạ? Nhà mình còn đủ ăn không?" Trần Mãn Thương nghe vậy, nếu nhà chị gái còn đủ ăn thì anh sẽ mua.
"Đủ, chị mua từng này này." Trần Tú Hòa giơ một bàn tay lên cho em trai xem.
Trần Mãn Thương sửng sốt trước tầm nhìn xa và sự hào phóng của chị gái.
Cuối cùng, 10 cân gạo và 10 cân bột mì, Tiền Lệ đưa 10 đồng.
"Không cần đâu, đưa 6 đồng thôi là được rồi." Trần Tú Hòa từ chối, nhưng em dâu lại đưa một tờ 10 đồng, hôm nay cô ra ngoài không có tiền lẻ, tiền đã được gói kỹ trong bao lì xì từ trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Chị, bây giờ 1 đồng 1 cân rồi, em lấy giá ưu đãi 5 hào 1 cân." Tiền Lệ dúi tiền cho Triệu Tuế Tuế, cô đã rất quan tâm đến gia đình họ, cách trồng rau trên giàn rồi đem ra huyện đổi lương thực và tiền đều là cô dạy, hai năm nay cũng kiếm được kha khá.
Bây giờ Trần Mãn Thương đổi được ở huyện đều là bột ngô và tiền.
Triệu Tuế Tuế nhìn tờ 10 đồng trong tay, không biết có nên nhận hay không.
"Tuế Tuế, cầm lấy đi." Ông ngoại Trần đặt tờ 10 đồng vào bao lì xì rồi đưa cho cháu gái.
Triệu Tuế Tuế nhìn mẹ, thấy bà gật liền nhận lấy bao lì xì: "Cảm ơn ông ạ."
Ông ngoại Trần nhìn ba đứa cháu ngoại, được nuôi nấng rất tốt, ông thực sự tin tưởng con gái có lương thực dự trữ.
"Mãn Thương, cất kỹ lương thực đi, đào hầm giấu trong nhà, nhớ là phải chia ra nhiều chỗ đấy." Trần Tú Hòa lo lắng người ta không có lương thực sẽ đến ăn trộm.
"Chị yên tâm, hôm nào em đưa cho chị cái tủ có khóa chốt em tự làm." Trần Mãn Thương vỗ vai cháu họ, sách là cháu họ cho, anh nghiên cứu rất lâu mới làm được một cái, định dùng để cất lương thực, có khóa có chốt rất an toàn.
Một cái tủ có thể chứa 200 cân lương thực, nếu không đủ thì bỏ thêm đá vào cho nặng, trộm không bê đi được, có bê được thì cũng đi rất chậm, trừ khi đập vỡ tủ.
"Nếu trong nhà hết đồ ăn thì phải nói cho chị biết, anh rể em sẽ lo liệu." Trần Tú Hòa không thể nói chuyện cái giếng thần cho em trai, đành phải lôi chồng ra.
"Em biết rồi." Trần Mãn Thương gật đầu: "Nửa tháng nữa em đưa tủ qua."
Lúc ăn trưa, Trần Tú Hòa muốn về thì bị Tiền Lệ hết lời giữ lại, cả nhà ăn bát canh bột ngô nóng hổi mới ra về.
Về đến nhà, Triệu Tuế Tuế đưa bao lì xì đựng 10 đồng cho mẹ.
"Ông ngoại cho con thì con cứ giữ lấy." Trần Tú Hòa xua tay, không định lấy.
Triệu Tuế Tuế nhìn anh cả, nếu vậy thì "kho báu" của cô cũng ngang với anh trai rồi.
Nhưng mà anh hai vẫn còn đang vật lộn với 2 đồng, cô liền đưa bao lì xì qua: "Anh hai "kho báu" của anh ít, cho anh này."
"Không cần đâu, ông ngoại cho em mà." Triệu Lập Võ lắc đầu, tuy "kho báu" của cậu rất đáng thương.
"Tuế Tuế, sao em không đưa cho anh?" Triệu Lập Văn búng trán em gái một cái.
""Kho báu" của anh nhiều như vậy, em không cho anh đâu." Triệu Tuế Tuế trừng mắt nhìn anh trai, nhét bao lì xì vào tay anh trai: "Cầm lấy đi, lần sau mà ít nữa thì em không giúp anh đâu."
Triệu Lập Võ nhìn mẹ.
Trần Tú Hòa suy nghĩ một chút, lấy tờ 10 đồng ra, đổi thành 10 tờ 1 đồng, hai con trai mỗi đứa 3 đồng, con gái út 4 đồng: "Như vậy được chưa?"