Tháng ba, Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ đến công xã đăng ký học, hiện tại hai người đang học học kỳ 2 lớp 4.
Còn Triệu Lập Văn, tháng 7 năm nay sẽ tốt nghiệp cấp 2, chỉ có thể đến trường cấp 3 ở huyện để học nội trú, cuối tuần mới được về nhà, cũng không biết đến lúc đó trường cấp 3 có mở cửa cho học sinh đến trường hay không.
Triệu Tuế Tuế không phụ sự kỳ vọng của thầy giáo Lưu, mỗi kỳ học, mỗi môn học đều đạt điểm tối đa.
Triệu Lập Võ nhờ có em gái kèm cặp, thành tích cũng rất tốt.
Triệu Tuế Tuế vừa bước vào lớp học đã thấy lớp học trống huếch, chỉ lác đác vài người, hơn nữa mấy người này đều nằm bò ra bàn.
"Sao thế nhỉ?" Triệu Lập Võ vừa đặt cặp sách xuống, vừa hỏi bạn học ngồi sau.
TBC
"Triệu Lập Võ, tớ đói quá, tớ muốn ngủ, ngủ rồi sẽ không thấy đói nữa." Nói xong, cậu bạn liền nhắm mắt.
Lúc này, thầy giáo Lưu cũng uể oải cầm theo một quyển sách đi vào, nhìn lớp học hơn 30 người mà chỉ có 8 học sinh, thở dài.
Học sinh ít như vậy, thầy giáo cũng đang đói bụng, giọng nói yếu ớt: "Từ bây giờ, chúng ta chỉ học buổi sáng."
Triệu Lập Võ định reo hò, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của thầy giáo và các bạn, cậu bé ngoan ngoãn im lặng.
Giáo viên lên lớp nói chuyện rất nhỏ, 8 học sinh đều ngồi ở hai hàng ghế đầu tiên nghe giảng.
Nhưng thật ra đang chăm chú nghe giảng bài chỉ có Triệu Lập Võ và Triệu Tuế Tuế, thầy giáo thì vẫn ổn, còn tỉnh táo, 6 học sinh còn lại đều gục mặt xuống bàn ngủ.
Trên đường tan học về nhà, Triệu Lập Võ khó có được vẻ mặt nặng nề như vậy.
Triệu Tuế Tuế không muốn nhìn thấy anh trai thường ngày vẫn luôn hoạt bát như vậy, bèn chạy lấy đà, nhảy phốc lên lưng Triệu Lập Võ: "Anh hai, cõng em về nhà."
"Ừ." Triệu Lập Võ cảm nhận trọng lượng của em gái trên lưng, sau đó điều chỉnh tư thế, cõng cô bé về nhà.
Hôm nay, trên đường đi học, Triệu Tuế Tuế cứ nghe thấy tiếng sấm rền nhưng không có lấy một giọt mưa.
Đại đội trưởng đi kiểm tra sáu hầm nước chứa tuyết, thấy tuyết đã có dấu hiệu tan chảy, còn lớp băng trên sông cũng đã được người dân đập ra để lấy nước tưới tiêu.
"Đại đội trưởng, chỗ tuyết này liệu có đủ để tưới tiêu không ạ?" Triệu Bạch Chính vừa nói vừa rút một cây tre dài ra khỏi hầm nước.
"Nếu tình hình vẫn giống năm ngoái, không có mưa xuống thì vụ hè năm nay chỉ thu hoạch được một chút, còn vụ thu thì chắc chắn là không đủ." Đại đội trưởng ước lượng, trong lòng trăn trở phải tìm cách giữ nước.
"Người trong đội cũng đã mua thêm lương thực dự trữ với giá cao rồi, may mà mua sớm chứ giờ công xã Hồng Kỳ không còn bán nữa. Muốn mua thì phải sang tận công xã Đại Lương, mà giá ngô hiện tại đã là một đồng tám hào một cân rồi." Triệu Bạch chính thầm cảm thấy may mắn vì đã nghe lời cha mình, những người lớn tuổi từng trải qua nạn đói năm 42 nên rất cảnh giác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cứ đi từng bước một thôi, việc gì có thể làm thì chúng ta cứ làm." Đại đội trưởng vừa nói vừa châm lửa cho cái tẩu t.h.u.ố.c mà ông vô cùng quý trọng. Thuốc là do con trai út gửi về cho ông vào dịp Tết.
Buổi trưa, Triệu Tuế Tuế về đến nhà thì thấy cậu út cũng đang ở đó.
"Cậu ơi, cái tủ này có cơ quan bí mật ạ?" Triệu Tuế Tuế tò mò nhìn chiếc tủ lớn cao một mét, dài một mét rưỡi, rộng một mét.
"Cũng không hẳn là cơ quan bí mật, ngoài mở khóa thì cháu còn phải tìm đúng vị trí của các mấu gỗ thì mới mở được. Cái tủ này có thể chứa được hơn hai trăm cân lương thực đấy." Trần Mãn Thương vừa nói vừa khóa tủ lại để cháu gái thử.
Triệu Tuế Tuế quan sát một lượt, sau đó di chuyển ba mấu gỗ ở ba vị trí khác nhau là mở được tủ.
"Tuế Tuế giỏi quá! Tiểu Võ, đến lượt con thử xem." Trần Mãn Thương khen Triệu Tuế Tuế xong thì gọi Triệu Lập Võ đến thử.
Triệu Lập Võ loay hoay mãi mà không mở được, cuối cùng Triệu Tuế Tuế phải bước tới chỉ cho từng bước một.
Bữa trưa, Trần Tú Hòa giữ em trai ở lại ăn cơm.
"Chị, sao chị không mua thêm ít lương thực thô dự trữ? Lúc đó giá còn chưa tăng mà." Trần Mãn Thương vừa ăn mì sợi vừa hỏi, anh thấy chị gái mình tiêu hoang quá.
Triệu Tuế Tuế thầm nghĩ: "Không gian của mình không có thứ này."
Triệu Lập Văn cũng thầm nghĩ: "Đúng là không có thật."
Triệu Lập Võ và Trần Tú Hòa thì cùng nghĩ: "Tụ Bảo Bồn không thể nào biến ra được."
"Lúc đó chị mua thì ngô đã bán hết rồi." Trần Tú Hòa bịa đại một lý do.
Ăn cơm trưa xong, Trần Mãn Thương cõng túi lương thực mà chị gái cố nhét cho rồi trở về đội sản xuất Quang Minh.
Bốn người trong nhà nhìn cái tủ lớn, suy nghĩ xem nên cất gì trong đó. Những vật dụng quan trọng trong nhà đều đã được cất trong hầm bí mật rồi, chỉ cần để trong nhà lượng đồ dùng trong một tháng là được.
"Mẹ ơi, chúng ta để gì trong này ạ?" Triệu Tuế Tuế hỏi.
"Để Tụ Bảo Bồn cùng những thứ nó biến ra, rồi đi kiếm thêm mấy hòn đá lớn nữa." Trần Tú Hòa không để Tụ Bảo Bồn trong hầm bí mật vì bà thấy việc liên tục mở hầm rất mất công.
"Chiều nay con sẽ lên núi khiêng đá." Triệu Lập Võ gật đầu nhận lời, việc khiêng đá với cậu chỉ là chuyện nhỏ.
"Được, vậy chiều nay nhiệm vụ của hai đứa là đi khiêng đá." Trần Tú Hòa đồng ý.