Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 136



Lúc bọn họ về đến nhà, Đại đội trưởng đang ngồi xổm trước cửa hút t.h.u.ố.c lào.

Triệu Lập Văn đi qua mở cửa lớn, mời Đại đội trưởng vào nhà.

Đại đội trưởng thả thùng nước xuống giếng, quả nhiên, sợi dây thừng đã dài hơn 20 mét mà vẫn chưa chạm đến mặt nước. Điều này có nghĩa là hơn một nửa số giếng nước của các hộ gia đình trong đội đã cạn khô.

Triệu Lập Văn nhìn Đại đội trưởng đang trầm ngâm, cất tiếng hỏi: "Bát gia gia, có phải chúng ta nên tích trữ nước không ạ?"

Phía sau Tiểu Hòa Sơn có một ngọn núi, trên núi có một hang động đá vôi, bên trong hang động có một dòng sông ngầm. Trước đây, tổ tiên nhà họ Triệu đã từng sống ở trong đó để tránh chiến tranh loạn lạc, nhưng đường đi rất khó khăn, có thể nói là không có đường, đi một chuyến mất bốn tiếng đồng hồ.

Xã Đại Lương cũng có một dòng sông ngầm, cũng mất bốn tiếng đồng hồ để đi đến đó.

Một bên là đường gần nhưng khó đi, một bên là đường xa nhưng dễ đi hơn.

Đại đội trưởng liếc nhìn Triệu Lập Văn, gật đầu: "Phải tích trữ nước uống thôi, nước tưới cho hoa màu thì không còn cách nào, nước uống vẫn nên dự trữ một ít."

Nhìn Đại đội trưởng rời đi, ba anh em bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.

Hiện tại, công việc đồng ruộng chủ yếu là nhổ cỏ và vun gốc, xem ra mọi người đều biết sắp tới sẽ không có mưa, nhưng mà nông dân ngoài trồng trọt ra thì cũng chẳng biết làm gì khác.

Trần Tú Hòa về đến nhà, ba đứa trẻ đã nấu cơm xong, khoai tây xào cùng canh cà chua trứng. Đều là do con trai cả làm, từ năm ngoái, mỗi khi bà chưa về nhà, Triệu Lập Văn đều chủ động đảm nhận việc nấu nướng.

Ăn cơm trưa xong, Triệu Lập Văn kể lại chuyện Đại đội trưởng đến xem giếng nước.

"Lu nước nhà mình phải luôn đổ đầy." Trần Tú Hòa nghe xong, cũng lo lắng nhà mình sau này sẽ thiếu nước.

"Mẹ, mỗi ngày con sẽ kiểm tra." Triệu Lập Võ dựa đầu vào vai mẹ, bảo đảm.

Kể từ khi đội thu lương của huyện đến đại đội của bọn họ thu lương thực, chỉ cần có thời gian, người dân trên núi đều đi tìm đồ ăn.

Triệu Bạch Chính đang dùng vải lau súng, anh dự định vào rừng sâu thăm dò đường đi.

Trong rừng sâu không chỉ có lợn rừng mà còn có ch.ó sói, thay vì chờ đến khi lũ thú đói đói xuống núi, không bằng bọn họ lên núi săn chúng trước.

Những thứ ăn được trên sườn núi Lộc Minh đều đã bị tìm kiếm hết, năm ngọn núi nhỏ xung quanh cũng không ngoại lệ.

Sắp tới, muốn tìm được đồ ăn trên núi, chỉ có thể tiếp tục đi sâu vào trong, anh cần dẫn đội đi thám thính trước.

Tối hôm đó, lúc chín giờ, Tiền Xuân Phân - vợ của bác hai - mới trở về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Mau vào đi." Trần Tú Hòa giơ đèn pin nhìn người chị dâu có vẻ mệt mỏi.

Tiền Xuân Phân nhận lấy cốc men, uống cạn nước rồi mới ngồi xuống, bà sực nhớ ra người mình đang lấm bẩn, vội vàng đứng dậy.

"Ngồi đi." Trần Tú Hòa kéo bà ta ngồi xuống.

TBC

Tiền Xuân Phân thở phào nhẹ nhõm, mở miệng nói: "Lương thực ở trạm thu mua và cửa hàng bách hóa đều bán hạn chế, đi muộn là hết. Nhà tôi còn bị mất ba cân bột ngô, may mà chồng tôi cất giấu lương thực kỹ, nếu không 13 cân bột ngô cũng bị người ta lấy sạch."

"Ở thành phố nghiêm trọng vậy sao?" Trần Tú Hòa lộ vẻ mặt khó tin.

Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Văn cũng vậy, đều nhìn Tiền Xuân Phân.

"Nhiều nhà bị mất lắm, lần này tôi về là để lấy lương thực, rồi lại phải lập tức quay lại thành phố. Vừa nãy đi đường tối, không cẩn thận bị ngã một cái."

"Chị dâu hai, chị chưa ăn cơm phải không? Nhà em còn hai cái bánh bao." Trần Tú Hòa mở cái rổ tre trên bàn, lấy hai cái bánh bao đưa cho Tiền Xuân Phân.

Bụng của Tiền Xuân Phân kêu lên rột rột: "Vậy lát nữa tôi lấy bột ngô trả lại cho mọi người."

"Có hai cái bánh bao mà chị phải trả gì, ăn đi." Trần Tú Hòa giả vờ giận dỗi.

"Ở thành phố, vì muốn ăn thêm một miếng cơm, anh em ruột thịt còn trở mặt với nhau." Tiền Xuân Phân vừa ăn bánh bao vừa kể chuyện nhà máy thép cho mọi người nghe.

Triệu Lập Võ không hiểu lắm, hai người tranh nhau một cái làm gì, mỗi người một nửa là được rồi.

Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Văn không ngờ, bây giờ mới tháng sáu, mà tình hình ở thành phố đã nghiêm trọng như vậy, còn phải đợi đến mùa hè sang năm, e rằng nửa năm sau sẽ bắt đầu có người c.h.ế.t đói.

Trên thực tế, ở những nơi mà hai người không biết, đã bắt đầu có người c.h.ế.t đói, chỉ là những người c.h.ế.t đói đa phần là người già, nên không gây ra sự chú ý lớn. Đặc biệt là những nơi khai man sản lượng, từ vụ thu hoạch mùa thu năm ngoái đã không còn lương thực, hoàn toàn dựa vào lương thực cứu trợ, nhưng lương thực cứu trợ có hạn, bây giờ đã có người phải ăn vỏ cây. Đến khi hết vỏ cây, họ chỉ có thể ăn đất sét để lấp đầy dạ dày.

Tiền Xuân Phân kể sơ qua tình hình ở thành phố cho mọi người nghe, sau đó mượn cuốc để vào phòng lấy lương thực.

Trần Tú Hòa thay quần áo, đi theo giúp đỡ.

Bên này, Triệu Quảng Thúc đang dựa vào chiến hào, đọc thư nhà gửi đến. Bức thư được gửi từ dịp Tết, đã qua rất nhiều nơi mới đến được tay ông.

Biết vợ đã mua đủ lương thực cho cả năm, ông mỉm cười, chắc chắn là do con trai cả nghĩ ra, nếu không với tính cách của vợ ông, bà chỉ mua đủ cho nửa năm là cùng.

"Phó đoàn, Sư đoàn trưởng gọi anh." Một người lính thò đầu từ trên chiến hào xuống.

"Rồi, tôi biết rồi." Triệu Quảng Thúc cất thư, đứng dậy đi về phía sở chỉ huy.