Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 137



Ở đại đội Phú Hưng, Triệu Tuế Tuế đang gặm chân thỏ ngon lành.

"Thỏ hun khói ngon quá, mẹ ơi, nhà mình còn bao nhiêu con vậy?" Triệu Lập Võ cũng đang gặm chân thỏ, hôm nay là tết Đoan Ngọ, không gói bánh chưng được, nhà bọn họ đặc biệt làm một con thỏ hun khói.

"Còn bốn con." Trần Tú Hòa vừa dọn bát đũa vừa nghĩ đến việc lần trước bà định gửi đồ cho chồng nhưng lại không nhận được địa chỉ.

Trong thư chỉ nói ông đang hành quân bên ngoài, không có địa chỉ cố định, có thể gửi thư, còn những thứ khác thì thôi.

Hôm nay, Triệu Bạch Chính đang chủ trì hội nghị.

"Người của đội dân binh chúng ta dự định lên núi sâu săn thú, thuận tiện dò đường cho mọi người. Những thứ có thể ăn trên sườn núi nhỏ đều đã bị lật tung, nếu muốn tìm thêm thức ăn, chỉ có thể vào núi sâu. Ai muốn tham gia thì cùng nhau lên núi, thú săn được sẽ chia đều." Triệu Bạch Chính đang giải thích về hành động lần này cho mọi người.

"Có ý gì? Người không lên núi thì không được chia thú săn sao?" Có người bất mãn lên tiếng.

"Nếu mọi người ở trên núi, tất nhiên sẽ được chia, còn không đi thì không được." Triệu Bạch Chính nghiêm nghị nói.

"Tôi... Tôi không đi."

Không lâu sau, danh sách những người xác định lên núi đã được thống kê xong.

Thực ra Triệu Lập Văn cũng muốn đi, nhưng chắc chắn mẹ anh sẽ không đồng ý, nên đành bỏ cuộc. Nghĩ lại, nếu muốn lên núi sâu, chi bằng dẫn em gái đi, gặp nguy hiểm còn có thể trốn vào không gian, thú săn được cũng không cần chia cho ai.

Cả nhà Triệu Tuế Tuế đang định về nhà thì có người ngất xỉu, đó là Triệu Tiểu Liên, cháu gái gọi Triệu Tuế Tuế bằng bà cô.

Triệu Tuế Tuế vẫn còn nhớ cô bé này, lúc trước ở bờ sông đã từng gặp Triệu Tiểu Liên, bị cô bé gọi một tiếng bà cô khiến cô giật b.ắ.n mình.

Cao đại phu tiến lên kiểm tra, kết luận là do đói.

"Tiểu Liên, hôm nay con không ăn gì sao?" Ngô Đông Mai, mẹ Triệu Tiểu Liên lay con gái tỉnh dậy rồi hỏi.

Triệu Tiểu Liên lắc đầu: "Bị chị dâu cướp cho Gia Tuấn ăn rồi."

Nghe vậy, Ngô Đông Mai lập tức bùng nổ, ôm con gái xồng xộc trở về nhà.

Đây là trường hợp đầu tiên bị đói ngất ở đội sản xuất Phú Hưng, Triệu Tuế Tuế cũng không ngạc nhiên lắm khi người đó là con gái.

Thời buổi này trọng nam khinh nữ, con gái có bị bỏ đói cũng không ai thèm quan tâm, dù cho con gái đã phải ăn ít hơn con trai rất nhiều.

Trường tiểu học của xã đã phải tạm thời đóng cửa, lớp của Triệu Tuế Tuế hiện tại chỉ còn ba học sinh đến lớp bình thường, ngoài Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ ra thì còn có Tri Ngư.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bố Tri Ngư làm việc ở trạm lương thực, chắc chắn tích trữ được nhiều lương thực hơn người ngoài.

Ngay cả giáo viên cũng không có sức để lên lớp, đành phải cho học sinh nghỉ học một tuần.

Tuy nhiên, Triệu Lập Văn đang học lớp 8 vẫn đi học bình thường. Trước đó, công xã Hồng Kỳ đã bán ra rất nhiều lương thực với giá cao, người dân ở đó đều có lương thực dự trữ, giáo viên vẫn lên lớp bình thường, chỉ cần có học sinh đến lớp là trường vẫn mở cửa.

Hôm nay, Triệu Tuế Tuế ở nhà buồn chán, Triệu Lập Võ bèn dẫn em gái lên núi nhặt củi.

Trước kia, khi nhà còn nuôi gà, bọn họ thường đi đào giun, nhưng bây giờ thiếu nước, giun đất rất khó tìm.

"Anh hai, anh đã ăn thử giun khô chưa?" Triệu Tuế Tuế chợt nhớ đến một bộ phim nói về món giun khô vị sầu riêng.

"Sao có thể ăn giun được chứ?" Triệu Lập Võ sờ trán em gái, rồi lại sờ trán mình, không bị sốt mà.

"Anh hai, côn trùng cũng có thể ăn được mà." Triệu Tuế Tuế liếc mắt khinh bỉ anh trai.

Hai anh em đi về phía chân núi, từ xa đã nhìn thấy đội dân binh đang khiêng hai chiếc cáng xuống.

Hai anh em vội vàng tránh đường, phía sau hai chiếc cáng là vài người đang xách theo hai con sói đã chết.

"Sao trên núi lại có ch.ó nhỉ?" Triệu Lập Võ có chút nghi hoặc.

"Anh hai, đó là sói đó." Triệu Tuế Tuế mím môi nói.

"Thì ra đây là sói, trông cũng giống Vượng Tài nhà chú ba quá." Triệu Lập Võ chưa từng nhìn thấy sói bao giờ, trong đội sản xuất chỉ có nhà chú ba nuôi chó.

"Vượng Tài nhà chú ba là ch.ó lai sói." Lần đầu tiên nhìn thấy Vượng Tài, Triệu Tuế Tuế cũng tưởng đó là sói, nhưng nhìn thấy cái đuôi của nó ve vẩy như cái quạt mới xác định được đó là ch.ó lai sói.

"Chó lai sói là ch.ó giao phối với sói sao?"

"Đúng vậy, anh hai, chúng ta đừng lên núi nữa, đến nhà Cao đại phu xem sói đi." Đây là lần đầu tiên Triệu Tuế Tuế nhìn thấy sói thật ngoài đời, cô bé cảm thấy rất tò mò.

TBC

"Được, đi thôi." Đây cũng là lần đầu tiên Triệu Lập Võ nhìn thấy sói, anh cũng muốn đến xem thử.

Hai anh em vừa đi đến cửa nhà Cao đại phu, đã bị tiếng hét t.h.ả.m thiết bên trong dọa cho giật mình.

Đợi một lúc lâu, Triệu Tuế Tuế mới rón rén thò đầu ra, kết quả vừa hay đối diện với một chậu nước đầy máu.