Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 141



Ông lão biết hai đứa nhỏ nấp ở ngoài, nhưng chúng không chịu vào, ông cũng coi như không biết.

Trên đường về, Triệu Lập Võ phấn khởi: "Tuế Tuế, hay là thứ hai nào mình cũng đến trường xem sao?"

"Được, nếu trường chưa mở cửa thì mình lại về." Triệu Tuế Tuế biết em trai đang nghĩ gì, một tuần cho một cái bánh đúc hoặc một cái bánh bao, cũng chẳng lo bị lộ, mà còn cho ông lão một chút hy vọng. Bây giờ chỉ cần xin mẹ đồng ý là được.

Về đến đội Phú Hưng, thấy một đoàn người đang đi về phía chân núi, hai đứa tò mò đi theo, thì thấy mẹ ở trong đám người đó.

Hóa ra là đội trưởng đang tổ chức mọi người lên núi kiếm đồ ăn, có dân quân tự vệ đi theo bảo vệ, lần này vào tận rừng sâu, không đảm bảo an toàn tuyệt đối, ai không may bị thương thì tự chịu, đồ ăn ai tìm được thì người đó hưởng.

"Mẹ, mẹ cũng đi ạ?" Triệu Lập Võ không hiểu hỏi.

"Tiểu Võ, con ở nhà trông em, trưa nay mẹ về." Thực ra Trần Tú Hòa không muốn lên núi, bà chỉ không muốn nhà mình khác biệt, không đi thì người ta lại tưởng nhà bà có nhiều đồ ăn.

Trần Tú Hòa sợ đến lúc đó sẽ có người đến xin gạo, cho người này thì người khác lại đến.

Hơn nữa, cho mượn gạo bây giờ, đến lúc người ta trả lại thì cũng thiệt, bởi vì gạo nhà ai bây giờ mà chẳng phải bỏ tiền ra mua, nhỡ đâu sang năm được mùa, giá gạo giảm xuống thì biết làm sao?

Cách tốt nhất là không cho ai vay mượn, nhà mình cũng lên núi kiếm đồ ăn là một cái cớ rất hợp lý.

"Anh hai, anh về trông nhà đi, em đi với mẹ." Triệu Tuế Tuế ôm tay mẹ nũng nịu: "Mẹ, con cũng muốn đi mà."

Trần Tú Hòa bị con gái nhỏ mè nheo không chịu nổi, đành chỉ vào mũi con bé: "Đi thì được, phải đi theo sát mẹ, không được chạy lung tung."

"Con biết rồi." Triệu Tuế Tuế vội vàng đảm bảo, sợ mẹ đổi ý.

"Không được, em Tuế Tuế đi được thì con cũng đi được." Thấy em gái được đi, Triệu Lập Võ cũng đòi đi theo cho bằng được.

Nghĩ đến việc có thể lấy cớ đợi con trai út để đi sau cùng, Trần Tú Hòa đồng ý: "Vậy con về nhà lấy giỏ rồi đeo vào lưng, mẹ và em con đợi ở đây."

Nghe vậy, Triệu Lập Võ lập tức quay đầu chạy như bay về nhà: "Con về ngay đây."

Đoàn người đã bắt đầu leo núi, Trần Tú Hòa dặn chị họ Trần Tú Mai một tiếng rồi bảo chị lên trước, bà đợi con trai ở đây.

Chờ mọi người đã lên núi hết, Triệu Tuế Tuế kể lại chuyện sáng nay cho mẹ nghe.

"Các con làm đúng lắm, từ giờ cứ thứ hai lại đến đó xem sao." Chồng Trần Tú Hòa cũng là quân nhân, bà rất kính trọng những người lính. Hơn nữa, ông cụ què và chồng bà từng là đồng đội, cùng vào sinh ra tử, hai người từng cứu mạng nhau.

Nghe thấy mẹ ủng hộ, Triệu Tuế Tuế thở phào nhẹ nhõm.

Rất nhanh, Triệu Lập Võ mang theo sọt đi tới chân núi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Cửa sổ nhà mình đã đóng xong chưa?" Trần Tú Hòa lau mồ hôi trên trán cho Triệu Lập Võ.

"Nhà con không vào ạ, con treo cặp sách dưới mái hiên, cửa sân con đóng rồi." Triệu Lập Võ nhận lấy ấm trà trong tay Triệu Tuế Tuế, uống một ngụm lớn.

"Vậy được, đi thôi." Trần Tú Hòa dẫn Triệu Lập Võ và Triệu Tuế Tuế lên núi.

Dưới sườn núi nhỏ cơ bản không tìm được gì ăn, khoai lang Triệu Tuế Tuế trồng trước đó không lớn được, hoặc là chưa kịp lớn đã bị người đào mất.

Nước sinh hoạt hiện tại của đội sản xuất Phú Hưng trên cơ bản đều dựa vào giếng nước sâu và dòng suối nhỏ trên núi Lộc Miên chảy xuống. Nhưng lượng nước của suối càng ngày càng ít, giếng nước nhà Triệu Tuế Tuế qua một thời gian nữa cũng sẽ cạn.

Ba dòng suối nhỏ, chỉ còn một dòng còn chảy, được đại đội trưởng dùng tre dẫn nước vào bể chứa.

Đi được một lúc, ba mẹ con gặp đội sản xuất.

Trần Tú Hòa tìm một chỗ vắng người bắt đầu đào rau dại, nhà chỉ có hai cái cuốc nhỏ, Triệu Tuế Tuế chỉ có thể dùng gậy gỗ đào đất.

"Mẹ, cái này là gì ạ?" Triệu Tuế Tuế phát hiện một bụi cây nhỏ, toàn thân đầy gai nhỏ.

"Để mẹ xem." Trần Tú Hòa đi đến bên cạnh Triệu Tuế Tuế: "Đây... hình như là cây Tỳ Hưu, cũng gọi là gai La Bá."

Triệu Tuế Tuế nghe thấy hai chữ "cây Tỳ Hưu" liền nghĩ là không ăn được, nhưng mà gai La Bá hình như có thể ăn,"Ăn được ạ?"

"Đương nhiên là được, hồi bé mẹ từng ăn rồi." Trần Tú Hòa nhớ lại năm 42, ngày nào bà cũng lên núi tìm rau dại, cũng từng tìm được loại cây này.

"Vậy chúng ta hái gai La Bá đi." Triệu Lập Võ lập tức hành động, cậu đã nhìn thấy có người đi về phía bọn họ.

Trần Tú Hòa cũng nhìn thấy, bà nhanh tay hơn, một vùng nhỏ, rất nhanh đã hái xong.

"Tú Hòa, cô hái gì thế?" Thím Thúy Hoa mắt tinh, nhìn thấy dấu vết vừa bị hái.

"Không có gì, chỉ một ít gai La Bá, đủ ăn một bữa." Trần Tú Hòa nói xong, cúi đầu tiếp tục tìm, có thời gian nói chuyện chi bằng tranh thủ tìm thêm đồ ăn.

TBC

Thím Thúy Hoa thấy không ai để ý đến mình bèn đi sang chỗ khác tìm.

Trần Tú Hòa thấy thím Thúy Hoa không đi, bà dẫn Triệu Lập Võ và Triệu Tuế Tuế rời đi, tìm một chỗ khác đào rau.

"Mẹ, bên kia có người." Triệu Tuế Tuế mắt tinh, từ xa đã nhìn thấy một đám người đang hái gì đó.

Triệu Lập Võ cũng nhìn thấy, lập tức chạy tới hái.