Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 142



Trần Tú Hòa vừa dặn Triệu Lập Võ chạy chậm một chút vừa dắt Triệu Tuế Tuế đuổi theo.

Triệu Tuế Tuế đến gần nhìn thấy những thứ giống như rau cần: "Mẹ, đây là gì ạ?"

"Cần núi, ăn ngon lắm." Trần Tú Hòa vừa hái vừa trả lời câu hỏi của Triệu Tuế Tuế.

Rất nhanh, một vùng cần núi lớn đã bị mọi người hái hết.

Giỏ của Trần Tú Hòa và Triệu Lập Võ cũng đã đầy quá nửa, ba mẹ con chuẩn bị về nhà ăn cơm trưa rồi lên núi, những người khác cũng nghĩ vậy, lần lượt kết nhóm xuống núi.

Lúc ở lưng chừng núi gặp Trần Tú Mai, hai nhà trao đổi rau dại cho nhau rồi cùng xuống núi.

Về đến nhà, Triệu Lập Văn đã đang nấu cơm trong bếp.

Trần Tú Hòa mở nắp nồi nhìn,"Tiểu Văn, múc nước ra, trưa nay chúng ta ăn cơm, làm thêm món thịt hun khói xào cần núi ăn cơm."

Triệu Lập Võ nghe thấy sắp được ăn thịt hun khói, vội vàng đóng hết cửa sổ phòng bếp lại.

Triệu Tuế Tuế lấy cái nồi nhỏ ra, không thể dùng nồi lớn xào, mùi thịt sẽ theo khói bay ra ngoài.

Cái nồi nhỏ này cũng là được từ chậu tụ bảo, trong xe của Triệu Lập Văn có hai cái chảo, một cái giống hệt cái chảo lớn ở nhà, một cái là chảo chống dính rất hiện đại, không thể lấy ra.

Chuẩn bị xong xuôi, Trần Tú Hòa đuổi ba đứa trẻ ra khỏi bếp, tránh để chúng bị ám mùi thịt hun khói, rồi bị người khác ngửi thấy.

Lâu lắm rồi mới được ăn cơm thịt hun khói, cả nhà ai nấy đều ăn ngon lành.

Ăn cơm trưa xong, Triệu Lập Võ kể lại chuyện buổi sáng giúp ông lão què cho Triệu Lập Văn nghe.

Triệu Lập Văn gật đầu, chút chuyện này sẽ không để lộ bí mật của bọn họ.

Buổi chiều, Trần Tú Hòa lại dẫn hai đứa nhỏ lên núi. Đại đội trưởng đã nói, cứ năm ngày lại tổ chức lên núi một lần.

Có lẽ là do buổi sáng thu hoạch được nhiều, buổi chiều, đám trẻ con trong đội cũng theo lên núi.

Người đông, địa bàn bị chia cắt cũng nhiều hơn, Trần Tú Hòa tìm mãi mới thấy được một chỗ vắng người.

Triệu Tuế Tuế phát hiện đất ở đây hơi ẩm ướt: "Mẹ ơi, chỗ này chắc có thứ gì đó, đất hơi ẩm."

Trần Tú Hòa quan sát một chút mới xác định: "Chỗ này chắc là một con suối nhỏ, chảy về phía đầm nước Thối."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Triệu Tuế Tuế nhớ lại, đầm nước hôi thối năm ngoái lúc hạn hán đã trở thành hố đất bốc mùi, tôm hùm đất lớn bên trong cũng không còn. Mặc dù mùa thu năm ngoái mưa to, đầm nước hôi thối lại đầy nước, nhưng bên trong vẫn không thấy tôm hùm đất sinh sôi, có lẽ là đã c.h.ế.t hết từ đợt hạn hán.

Ba người men theo con suối cạn tìm kiếm, phát hiện một ít nấm mèo mọc trên đống gỗ mục.

Nấm mèo không nhiều, lại thiếu nước nên rất nhỏ, nhưng có thể ăn là được.

Trần Tú Hòa nhìn nấm mèo trong giỏ, chỉ vừa mới che kín đáy giỏ.

"Mẹ ơi, chúng mình tìm tiếp đi, chắc chắn còn nữa." Triệu Tuế Tuế cũng rất thích ăn nấm mèo, chỗ rộng lớn thế này, chắc chắn còn.

Rừng cây ven suối đều bị ba người sờ soạng hết một lượt, lại tìm được bốn cụm nấm mèo nhỏ.

"Tú Hòa, mọi người tìm gì thế?" Trần Tú Mai từ xa đã nhìn thấy Trần Tú Hòa ở đây, đợi mãi không thấy bọn họ di chuyển, bèn dẫn con gái tới.

"Bác gái tư, chúng cháu đang tìm nấm mèo." Triệu Lập Võ lên tiếng.

"Nấm mèo? Trời không mưa cũng có nấm mèo sao?" Triệu Bảo Châu đeo giỏ tre nhỏ đi đến bên cạnh Triệu Tuế Tuế.

"Chỗ này vốn là con suối nhỏ chảy về phía đầm nước hôi thối, gần đây có gỗ mục nên mọc ra một ít." Trần Tú Hòa hái nốt mấy tai nấm mèo cuối cùng, duỗi thẳng người.

"Tú Hòa, em xem này." Trần Tú Mai đưa giỏ của mình cho Trần Tú Hòa xem.

"Chị... ngô ở đâu ra vậy?" Trần Tú Hòa nhìn những bắp ngô non, ngạc nhiên hỏi.

TBC

"Lúc nãy Bảo Châu chạy lung tung phát hiện ra, có hơn chục cây lận, còn chưa đến mùa thu hoạch, nhưng mà sợ lần sau đến không còn, nên hái hết luôn." Trần Tú Mai nói cho Trần Tú Hòa biết chỗ phát hiện, ngô xuân phải đến cuối tháng tám mới thu hoạch, bây giờ mới giữa tháng sáu, đúng là chưa nên hái.

Triệu Tuế Tuế ở bên cạnh nghe lỏm được, chỗ Trần Tú Mai nói chính là đường đi đến hang động, không ngờ hạt giống ngô mình rải xuống lại mọc lên được, hơn nữa càng vào sâu bên trong, cô càng rải nhiều hạt giống ngô hơn.

"Vậy thì cuối tháng tám, chúng ta vào đó tìm xem." Trần Tú Hòa nhìn những bắp ngô, có thể ăn được nhưng hạt ngô còn rất nhỏ.

"Ừm, đến lúc đó vào đó tìm xem." Trần Tú Mai cảm thấy càng đi vào sâu bên trong càng nguy hiểm, nên mới quay ra.

Sáu người lại tìm kiếm một vòng, hái thêm một ít rau dại có thể ăn, trước khi mặt trời lặn, mọi người xuống núi.

Hôm nay, Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ đi tới trước cửa trường tiểu học xã, trường học vẫn chưa khai giảng. Nhìn ông lão què không còn yếu ớt như tuần trước, Triệu Tuế Tuế để lại một cái bánh bao rồi rời đi.

Ông lão què gọi bọn họ lại, nhìn vóc người nhỏ bé nhưng rắn chắc của hai anh em, ông biết nhà họ không thiếu ăn.

"Ông ơi, có chuyện gì vậy ạ?" Triệu Tuế Tuế nhìn ông.