"Cái này cho các cháu." Ông lão què dẫn hai anh em vào phòng trực ban, lấy ra hai thỏi vàng nhỏ đưa cho Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ mỗi người một thỏi."Đây là thứ ông được chia lúc đấu tố địa chủ mấy năm trước, ông già rồi, không biết khi nào sẽ đi, cho các cháu đấy."
"..."
Triệu Tuế Tuế: Vàng nhỏ giờ phổ biến thế sao? Lần trước bọn họ còn đào được gần 300 thỏi vàng nhỏ.
"Ông ơi, ông có vàng sao không mua lương thực ạ?" Triệu Lập Võ không hiểu, cậu nghĩ ông lão què không có tiền mua lương thực nên mới phải nhịn đói.
"Ông... Lúc đó ông không muốn mua, giờ thì không mua được nữa." Ông lão què không biết giải thích thế nào với hai đứa trẻ rằng ông không muốn sống nữa, là chiếc bánh bao của Triệu Lập Võ đã khiến ông muốn sống tiếp, sống để đợi con trai út mất tích trở về."Nhà cháu có dư lương thực thì cho ông xin một ít, coi như hai thỏi vàng này là tiền mua, nếu không có thì thôi, ông giữ lại cũng vô dụng."
Triệu Tuế Tuế định hỏi nhưng lại thôi, suy nghĩ một chút rồi nói: "Mỗi tuần cháu đều đến trường một lần, mỗi lần sẽ cho ông hai cái bánh bao hoặc một cái bánh bao trắng lớn ạ."
Ông lão què gật đầu. Hiện giờ ngay cả trong huyện cũng không có lương thực để mua, hai thứ này đủ cho ông sống ba, bốn ngày, còn lại ông sẽ nghĩ cách.
Cứ như vậy, hai anh em nhận hai thỏi vàng nhỏ, chạy về nhà kể lại mọi chuyện cho mẹ nghe.
Trần Tú Hòa nhìn hai thỏi vàng trong tay, không ngờ con mình lại có thể "hút vàng" như vậy.
"Mẹ?" Thấy mẹ không nói gì, Triệu Tuế Tuế tưởng bà không đồng ý.
"Cho con đấy, cất vào con heo đất của con đi." Trần Tú Hòa đưa vàng cho con trai và con gái.
"Mẹ, tại sao lúc trước ông không muốn mua lương thực?" Triệu Tuế Tuế rất tò mò về chuyện này, vừa rồi cô bé đã cảm nhận được ông lão có tâm sự.
"Chắc là ông ấy chờ đợi quá lâu, không muốn chờ nữa." Trần Tú Hòa kể chuyện của ông lão què cho hai con nghe.
TBC
Hóa ra trước kia ông lão què tham gia kháng chiến, để vợ và hai con trai ở nhà. Kết quả là khi ông trở về thì phát hiện vợ và con trai cả đã chết, con trai út 10 tuổi cũng không thấy đâu. Sau khi chiến tranh kết thúc, ông tìm kiếm nhiều năm liền không thấy, cuối cùng ông trở về công xã tiếp tục chờ đợi.
Đây là lần đầu tiên Triệu Tuế Tuế nghe nói ông lão què có một người con trai út mất tích.
Dù sao thì có vẻ như ông lão đã có động lực để sống tiếp. Nhìn thỏi vàng trong tay, cô bé cảm thấy đây là một tín hiệu tốt.
Lại đến ngày tập thể lên núi, Triệu Tuế Tuế đi theo sau mẹ, leo lên sườn núi. Cô bé phát hiện ra một vài gương mặt xa lạ: "Mẹ, những người đó là người trong đại đội mình sao ạ?"
"Đều là những cô dâu mới về đấy." Trần Tú Hòa nhìn theo hướng con gái chỉ, khẽ ho một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Triệu Tuế Tuế nghĩ thầm, đại đội Phú Hưng của bọn họ dưới sự dẫn dắt của đội trưởng, có thể coi là đại đội có điều kiện tốt nhất trong toàn xã.
Những đại đội khác đã có người c.h.ế.t đói, có người thà c.h.ế.t đói cũng muốn để dành lương thực cho con cháu, có người bị chính con cháu mình bỏ đói đến chết.
"Lễ hỏi có phải là lương thực không ạ?" Triệu Tuế Tuế vừa hỏi ra đã thấy mình hỏi thừa, thời buổi này tiền bạc có đáng giá bằng lương thực đâu.
"Bây giờ có khi người ta còn cho tặng không ấy chứ." Trần Tú Hòa nghĩ đến năm 42, nhà nào có con gái gả đi được, có cơm cho con ăn là may lắm rồi, bố mẹ đều tự tay đưa con đến tận nhà chồng.
"Mẹ, liệu có người chạy nạn đến đại đội mình không?" Triệu Tuế Tuế nhìn về phía núi Lộc Minh, trên núi vẫn có thể tìm được cái ăn, cùng lắm là đi sâu vào trong.
Nếu nạn dân chạy đến đại đội Phú Hưng, liệu họ có được tiếp nhận không?
"Mẹ cũng không biết, chúng ta phải cố gắng tìm thêm đồ dự trữ, sang năm không biết có tiếp tục hạn hán hay không, nếu không có mưa, e là đến mùa thu hoạch cũng chẳng được chia bao nhiêu lương thực." Trần Tú Hòa dừng lại, lấy chiếc bình nước đeo bên hông đưa cho con gái: "Uống đi con."
Triệu Tuế Tuế nhận lấy bình, ngửa cổ uống hai ngụm, đang định đậy nắp lại thì nghe thấy có người xin nước uống.
"Em gái, cho chị xin ngụm nước được không?" Người nói chuyện là một cô dâu mới, tên là Liêu Thủy Thủy, chồng cô tên là Triệu Lập Phương, cùng họ với Triệu Tuế Tuế.
Triệu Tuế Tuế không thích dùng chung bình nước với người khác, người nhà thì cô bé có thể chịu được, chứ người ngoài thì không."Chị có cốc không?"
Liêu Thủy Thủy ngẩn người: "Vậy thì thôi vậy."
Triệu Tuế Tuế chưa kịp bảo Liêu Thủy Thủy tìm một chiếc lá cuộn lại làm cốc, một giọng nói the thé đã chen vào.
"Ơ kìa, đều là người một đại đội, cho xin ngụm nước cũng không được sao?" Lý Phượng Kiều nhìn Triệu Tuế Tuế, vẻ mặt khó chịu ra mặt.
"Nước của tôi, tôi muốn cho ai thì cho." Triệu Tuế Tuế cũng không khách sáo với cô ta.
"Uống một chút có làm sao, xem cái cách nâng niu cái bình nước của cô kìa." Lý Phượng Kiều tiếp tục nói móc.
"Đúng là quý đấy, cô muốn mua cũng chưa chắc mua được đâu. Đây là bình nước khen thưởng của bố tôi khi đi lính đấy, thế nào, cô có không?"
"Ai thèm." Lý Phượng Kiều thực sự không có, nói xong bèn vác sọt lên lưng bỏ đi.