Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 152



Người trong đội đều biết lương thực không đủ, trước kia còn có thể ăn no 7,8 phần, bây giờ đã bắt đầu phải ăn dè, chỉ dám ăn no 5,6 phần.

Dần dần có người bắt đầu hoang mang, có người đã lên kế hoạch rời khỏi đội sản xuất Phú Hưng để đi tha phương cầu thực.

Lúc Triệu Tuế Tuế đi ngang qua cây tùng lớn, cô bé nghe được những người dự định bỏ làng đi đang bàn tán.

Kết quả, họ còn chưa kịp hành động, đội sản xuất Phú Hưng đã nghênh đón một đợt người tị nạn.

Đội trưởng dẫn người chặn những người tị nạn này ở cổng vào của đội sản xuất.

Triệu Lập Văn dẫn em trai, em gái cũng chạy tới xem.

"Cho xin miếng ăn đi, tôi đã ba ngày không có gì vào bụng rồi."

"Cho xin ngụm nước đi."

Đội trưởng nhìn những người tị nạn áo rách quần manh, chỉ vào Núi Lộc Minh,"Muốn ăn thì vào trong núi mà tìm, người của đội tôi cũng đang đói meo đây này."

Những người tị nạn nhìn thấy trên Núi Lộc Minh còn có cây cối xanh tươi, hai mắt họ sáng lên, lao lên núi, lục tung cả khu rừng.

Tìm được rau dại cũng chẳng màng sạch hay bẩn, trực tiếp nhét vào miệng. Những người ban đầu còn muốn ăn vỏ cây, nhìn thấy rau dại cũng nhào vào tranh giành.

"Bạch Chính, canh chừng con suối nhỏ cho cẩn thận, đó là nguồn nước duy nhất của đội chúng ta đấy." Đội trưởng dặn dò Triệu Bạch Chính đi canh chừng con suối nhỏ.

TBC

"Vâng, tôi sẽ dẫn người đi ngay."

Triệu Tuế Tuế bò lên cây tùng lớn, nhìn những người tị nạn đang đói đến mức ăn không từ thứ gì, cô bé sợ hãi rùng mình một cái.

Những người ban đầu còn bàn tán về chuyện bỏ làng đi, lúc này đều im bặt, cuối cùng họ ngậm ngùi về nhà nằm im, nằm im còn tiết kiệm được chút sức lực, ít hao tốn lương thực.

Sau khi ăn tạm một bữa rau dại, người dẫn đầu nhóm người tị nạn đến gặp đội trưởng, xin phép được ở lại đội sản xuất Phú Hưng, đồng thời cho đội trưởng biết họ đến từ đâu, xuất trình thư giới thiệu của đội sản xuất nơi họ sinh sống.

Triệu Căn Sinh nhận lấy thư giới thiệu, kiểm tra thật giả, sau đó bảo họ ở lại khu vực ngoài đội sản xuất, chờ ông ta lên công xã báo cáo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Những người đang đứng xem náo nhiệt dưới gốc cây tùng lớn nghe vậy liền lên tiếng phản đối,"Bọn họ đến đội sản xuất của chúng ta, chẳng phải là muốn chia sẻ lương thực của chúng ta sao?"

Lời này vừa nói ra, những người xung quanh cũng xôn xao bàn tán, cuối cùng tất cả đều nhất trí phản đối nhóm người tị nạn này vào đội sản xuất.

Thật vất vả mới tìm được một nơi để nương náu, vậy mà lại bị xua đuổi.

Những người tị nạn tụ tập lại một chỗ, người thì phẫn uất, người bất lực, người van xin, người khóc lóc, có người còn ngất xỉu.

Sau khi một người ngất đi, lần lượt có thêm mười người khác cũng ngất xỉu, nhóm người tị nạn này tổng cộng chỉ có hơn ba mươi người, vậy mà đã có gần một nửa ngất xỉu, những người dân của đội sản xuất Phú Hưng thấy vậy cũng không dám nói gì thêm.

Không chỉ đội sản xuất Phú Hưng, tám đội sản xuất khác trực thuộc công xã Trung Cốc cũng đều có người tị nạn kéo đến.

"Chủ nhiệm, đội sản xuất của chúng tôi không có lương thực để cứu tế người tị nạn, cho dù có cho họ ở lại, chúng tôi cũng chỉ đành trơ mắt nhìn họ c.h.ế.t đói." Đội trưởng Bạch bắt đầu khóc lóc kể lể, ẩn ý muốn hỏi xem khi nào thì cấp trên mới tiếp tế lương thực.

"Ông nghĩ cứu tế lương thực là chuyện dễ dàng lắm sao, ít nhất phải đợi đến tháng 11 mới có quyết định, hơn nữa còn chưa chắc đã có." Chủ nhiệm công xã cũng biết lương thực của các đội sản xuất phía dưới không đủ ăn, ông ta nói ra thông tin mà mình đã rất vất vả mới dò la được từ huyện.

"Chủ nhiệm, hay là chúng ta tập trung những người tị nạn này lại, đưa hết đến Đồng Vĩ Sơn đi." Đội trưởng Trần đề nghị, Đồng Vĩ Sơn là một khu vực núi rừng rậm rạp, trước kia lúc luyện thép, do thiếu củi nên đã tính đến chuyện vào đó khai thác gỗ, nhưng vì đường sá hiểm trở nên đành phải bỏ.

Triệu Căn Sinh và đội trưởng Bạch nghe vậy liền cau mày, Đồng Vĩ Sơn nằm giữa đội sản xuất Phú Hưng và đội sản xuất Hồng Thịnh, hai đội đều đang nhắm đến nguồn nước ở đó, nhưng Đồng Vĩ Sơn không thuộc quyền quản lý của hai đội, họ chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của công xã.

Triệu Tuế Tuế không biết công xã đã sắp xếp như thế nào, ba ngày sau, nhóm người tị nạn ở ngoài đội sản xuất bị người của công xã đưa đi.

Đội trưởng nhìn những người trong đội không còn ai bàn tán về chuyện bỏ làng đi nữa, ông ta hài lòng gật đầu, có nhóm người tị nạn kia làm gương, những người đang kêu gào vì ăn không đủ no cũng ngoan ngoãn im lặng.

Lúc Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ đưa lương thực cho ông lão què, bọn trẻ mới biết những người tị nạn kia bị đưa đến Đồng Vĩ Sơn, huyện đặc biệt phê duyệt một đợt lương thực để cứu tế họ, nhưng vẫn chưa thành lập đội sản xuất, xem như là để họ tạm thời ở đó, chờ vượt qua được giai đoạn khó khăn này rồi tính tiếp.

Đồng Vĩ Sơn không có đường đi, muốn vào đó chỉ có thể trèo đèo lội suối từ đội sản xuất Phú Hưng hoặc đội sản xuất Hồng Thịnh mà đi.

"Tuế Tuế, Tiểu Võ, xem chừng sắp mưa rồi." Ông lão què cúi người xuống, xoa xoa chân phải đã lâu không còn cảm giác.

Triệu Tuế Tuế nhìn chân phải của ông lão què, cô bé bỗng nhiên hiểu ra, có người sau khi bị thương ở chân sẽ có khả năng dự đoán thời tiết.