Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ sau khi về đến nhà không bao lâu thì trời bắt đầu mưa.
Lúc đầu chỉ là mưa bụi, sau đó dần dần nặng hạt.
Triệu Tuế Tuế ngồi bên cửa sổ, nghe tiếng reo mừng của những người hàng xóm xung quanh. Ngay cả ông Triệu vốn ít khi cười nói, hôm nay cũng cười toe toét không ngớt.
Trận mưa này kéo dài suốt hai ngày mới tạnh. Tuy mưa không lớn, nước sông cũng không dâng lên là bao nhưng mực nước giếng nhà Triệu Tuế Tuế cũng đã dâng lên. Mọi thứ dường như đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
TBC
Triệu Tuế Tuế nhớ không nhầm thì phải đến giữa năm sau khí hậu mới bình thường trở lại, chẳng lẽ do đây là thế giới song song nên có điểm khác biệt?
Sau khi mưa tạnh, đội trưởng liền gõ chiêng gọi mọi người chuẩn bị xuống ruộng.
Họ phải tranh thủ trồng khoai lang. Nếu trời tiếp tục mưa, đến tháng 11 có thể thu hoạch một vụ.
Để đẩy nhanh tiến độ, trẻ con từ năm tuổi trở lên cũng phải xuống ruộng nhặt đá. Triệu Lập Võ thì giành lấy cái cuốc của Trần Tú Hòa, hăng hái cuốc đất.
"Tú Hòa, Lập Võ nhà chị thật tháo vát, tốc độ còn nhanh hơn cả thanh niên trai tráng." Trần Tú Mai nhìn Triệu Lập Võ thoăn thoắt cuốc đất, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
"Nó thương mẹ nó đấy." Trần Tú Hòa vừa nói vừa vặn người. Bà muốn cho cả ba đứa con đều được học đại học, không phải làm việc quần quật như mình. Bà tin rằng hạn hán chỉ là nhất thời.
Chế độ cung cấp lương thực theo lao động vẫn chưa chính thức kết thúc, công điểm đi làm ruộng của đội sản xuất vẫn là mười công cho nam, tám công cho nữ. Đội trưởng trực tiếp phân chia khối lượng công việc, ai làm xong phần ruộng của người nấy mới được tính công điểm, nếu không sẽ không được tính. Cách này rất hiệu quả trong việc ngăn chặn tình trạng làm việc lề mề.
Triệu Lập Võ nhanh chóng cuốc xong phần ruộng được chia của Trần Tú Hòa. Cậu tìm người ghi công đến ghi lại rồi mới vác cuốc đến chỗ Trần Tú Hòa: "Mẹ, con làm xong rồi."
"Tiểu Võ, con có mệt không?" Trần Tú Hòa biết con trai út còn sức nhưng vẫn không yên tâm hỏi.
"Mẹ, con không mệt ạ."
Bên hầm nước, đội trưởng nhìn lượng nước mưa được hứng đầy, cho dù sau này không mưa, số nước này cũng đủ để tưới cho khoai lang đến khi thu hoạch.
Mọi người bận rộn mấy ngày trời, trồng trọt tất cả những gì có thể trồng. Việc tiếp theo chính là chờ đợi thu hoạch.
Sáng sớm, Trần Tú Hòa đã dẫn ba đứa con lên núi kiếm cái ăn. Sau khi mưa tạnh, mọi người phải xuống ruộng làm việc ngay, chẳng còn thời gian đâu mà lên núi hái nấm.
Cũng giống như nhà Triệu Tuế Tuế, rất nhiều người cũng tranh thủ hôm nay lên núi hái nấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đáng tiếc là chỉ tìm được vài cây nấm lác đác. Cái sọt của Trần Tú Hòa chỉ đầy được một nửa, sọt của Triệu Lập Văn và Triệu Lập Võ vẫn trống không.
"Mẹ." Triệu Lập Võ chỉ tay về phía hang núi. Cậu muốn đi xem ngô đã chín chưa.
"Giờ chưa đi được, bây giờ mới đầu tháng Tám, phải một tháng nữa mới chín. Đi nhiều sẽ dễ bị người khác phát hiện." Trần Tú Hòa lắc đầu. Nhà bà không thiếu ngô ăn, có thể giữ được số ngô đó đến ngày thu hoạch đã là may mắn lắm rồi, không giữ được thì cũng chẳng oán trách ai.
"Anh Hai, ngô bữa trước luộc có ngon không?" Triệu Tuế Tuế nhắc nhở Triệu Lập Võ nhớ lại hương vị của bắp ngô hôm trước.
"Vậy thôi khỏi." Triệu Lập Võ nhớ lại, ngô không ngon. Hôm đó chỉ có bảy bắp, cậu ăn hai bắp mà vẫn chưa no.
Bốn người vừa về đến nhà thì Triệu Quảng Quý đã đến gõ cửa.
"Chị Ba, em có việc muốn bàn với chị một chút." Triệu Quảng Quý liếc nhìn nhà Triệu Quảng Thúc ở phía trước rồi ra hiệu cho Trần Tú Hòa ra sân sau nói chuyện.
Trần Tú Hòa dẫn Triệu Quảng Quý vào trong sân nhà mình, trong lòng thầm nghĩ có phải Triệu Quảng Quý đến vay lương thực hay không, bèn hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Triệu Tuế Tuế và hai anh trai cũng áp tai vào cửa sổ nghe lén. Trần Tú Hòa nhìn thấy nhưng cũng không nói gì.
"Chị Ba, em cũng không vòng vo, em có đường đổi lương thực, một cân bột mì đổi hai cân bột ngô, nhà chị có muốn đổi không?" Triệu Quảng Quý đưa lưng về phía cửa sổ, không hề phát hiện ra ba đứa trẻ đang nấp sau lưng.
"Cái này... để chị suy nghĩ đã." Trần Tú Hòa nghĩ đến lần trước chia lương thực được hơn ba mươi cân bột mì, hiện giờ vẫn còn cất trong tủ.
"Vâng, chị cứ nghĩ kỹ rồi cho em biết." Triệu Quảng Quý không hy vọng sẽ thành công ngay lần đầu. Nhà Triệu Quảng Thúc vẫn luôn nhận được bưu phẩm, chắc là thích ăn bột mì hơn.
Chờ Triệu Quảng Quý đi rồi, Trần Tú Hòa ngồi trên giường đất hỏi ba đứa con: "Các con thích ăn bánh mì hay là bánh ngô?"
"Bánh mì ạ." Triệu Lập Võ không cần suy nghĩ đã trả lời ngay. Bánh mì có thể làm bánh bao trắng, bánh bao hấp, còn bánh ngô thì chỉ có thể làm bánh ngô hoặc cháo ngô thôi.
Triệu Lập Văn và Triệu Tuế Tuế thì không quan tâm lắm. Ở kiếp trước, đời sống của mọi người được nâng cao, họ lại bắt đầu chuộng ăn ngũ cốc thô cho tốt cho sức khỏe, bột ngô còn đắt hơn cả bột mì.
"Mẹ, con ăn gì cũng được." Triệu Tuế Tuế nhún vai, không tham gia bỏ phiếu.
"Con cũng vậy." Triệu Lập Văn cũng nói ăn gì cũng được, chỉ cần no bụng là được.