Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 164



"Anh tìm được rồi sao?" Triệu Tuế Tuế nhìn vào bàn tay của anh trai, những kẽ móng tay vẫn còn dính chút bùn đất.

"Anh tìm được hơn chục con đấy." Triệu Lập Võ chỉ tay về phía sân, ra hiệu cho em gái đi ra xem chiến lợi phẩm của mình.

Triệu Tuế Tuế đi tới bên cạnh giếng nước, trong chiếc chậu là hơn chục con cá chạch đang nhả bùn."Anh Hai, anh đi bắt một mình à?"

"Không, còn có Triệu Quế Lan và mấy đứa nữa." Triệu Lập Võ vừa thay nước cho cá chạch trong chậu, vừa đổ chỗ nước vừa thay vào thùng gỗ trồng rau.

Triệu Tuế Tuế biết Triệu Quế Lan, là con nhà giàu nhất thôn."Tối nay chúng ta ăn cá chạch nhé?"

"Chắc là chưa ăn được đâu, phải ngâm chúng thêm hai ngày nữa cho nhả hết bùn đất đã." Triệu Lập Võ lắc đầu. Trước đây, mỗi khi anh bắt được cá chạch, mẹ anh đều phải đợi đến ngày thứ ba mới đem đi chiên.

"Vậy đợi anh Cả về rồi làm vậy." Triệu Tuế Tuế nghĩ đến ngày mốt là thứ Sáu, anh Cả cũng sẽ từ huyện thành trở về.

"Ừ." Triệu Lập Võ gật đầu, xếp hai chiếc gùi tre lên nhau, đặt thêm hai chiếc cuốc nhỏ vào rồi dẫn em gái lên núi.

Lên đến nơi, Triệu Tuế Tuế phát hiện xung quanh có rất nhiều đứa trẻ, đi đến đâu cũng gặp vài đứa.

Dần dần, Triệu Tuế Tuế nhận ra có điều gì đó không đúng, những đứa trẻ này dường như đang cố ý đi theo hai anh em cô.

"Anh Hai, anh có phát hiện ra điều gì không?" Triệu Tuế Tuế kéo nhẹ vạt áo anh trai.

"Hôm nay trên núi đông người thật đấy." Triệu Lập Võ nhíu mày, có chút bực bội.

"Còn gì nữa không?" Triệu Tuế Tuế truy hỏi.

"Còn gì nữa à?" Triệu Lập Võ đưa mắt quan sát xung quanh, ném mớ rau dại vừa hái được vào gùi, đứng thẳng người lên và nhìn một vòng."Hình như những người này đều là những người mà chúng ta gặp khi mới lên núi."

"Anh Hai, chúng ta bị theo dõi rồi." Triệu Tuế Tuế đoán chắc chắn là do chuyện nhà cô đào được củ mài lần trước đã bị Dương Thúy Hoa - người có cái miệng rộng hơn cái nong nia - lan truyền khắp nơi.

"Bị theo dõi?" Triệu Lập Võ ngạc nhiên, gần đây nhà anh đâu có làm gì nên tội đâu.

Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của anh trai, Triệu Tuế Tuế ghé sát tai anh, nói nhỏ: "Củ mài."

Triệu Lập Võ lập tức hiểu ra lý do vì sao những người này lại bám theo anh em họ như hình với bóng. Anh định cho đám người bám đuôi phiền phức này một trận nhưng lại bị em gái ngăn cản.

"Anh Hai, nhiều người như vậy, anh đ.á.n.h không lại đâu, chỉ tổ phí sức. Chúng ta cứ việc nhặt củi, hái rau, một thời gian nữa, bọn họ thấy bám theo chúng ta chẳng được lợi lộc gì thì tự khắc sẽ bỏ đi." Triệu Tuế Tuế không muốn anh trai phải ra tay, làm việc mà không có lợi thì nên tránh.

Hơn nữa, ngọn núi này đã bị lục tung lên mấy lần rồi, lần trước nhà cô may mắn tìm được củ mài có thể coi là trúng mánh.

TBC

Dần dần, những người đi theo phía sau cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Triệu Thiết Đản là bạn thân của Triệu Lập Võ nên được cử ra dò hỏi."Lập Võ, sao hôm nay không thấy cậu tìm kiếm gì cả vậy?"

"Tôi đang hái rau dại đây." Triệu Lập Võ nhớ lời em gái dặn, giả vờ như không biết mục đích của bọn họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Sao không thấy cậu đi tìm củ mài nữa?" Triệu Thiết Đản ấp a ấp úng một hồi rồi cũng hỏi thẳng vấn đề.

"Củ mài đâu phải dễ tìm, lần trước chỉ là Tuế Tuế rảnh rỗi nên đào bới chơi thôi mà lại may mắn tìm được." Triệu Lập Võ tiếp tục nói những lời mà em gái đã dạy.

Nói xong, Triệu Lập Võ không để ý đến Triệu Thiết Đản nữa mà tiếp tục cùng em gái hái rau.

Trận mưa hôm trước tuy nhỏ nhưng cũng đủ để rau dại trên núi mọc thêm một ít.

Triệu Thiết Đản trở về tập hợp với đám bạn, thuật lại những gì vừa dò hỏi được.

Hai ngày tiếp theo, Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ sau khi hái rau, nhặt củi xong đều lập tức trở về nhà, cũng không chủ động đi tìm kiếm thứ gì khác. Đương nhiên, nếu tình cờ bắt gặp thì hai anh em cũng sẽ mang về.

Hai ngày sau, số lượng "cái đuôi" bám theo hai anh em đã giảm đi một nửa, một số đứa trẻ đã bỏ cuộc, một số khác vẫn kiên trì bám trụ.

Tối thứ Sáu, Triệu Lập Văn từ huyện thành trở về nhà.

Lúc nấu bữa tối, Trần Tú Hòa đã mang số cá chạch đã nhả hết bùn đất đi chiên giòn.

Triệu Tuế Tuế ăn cá chạch chiên mà cảm thấy ngon miệng lạ thường. Có lẽ là do cá chạch tự nhiên nên thịt cá chắc và ngọt hơn hẳn.

Sau bữa tối, Triệu Lập Văn kể cho cả nhà nghe những chuyện xảy ra ở trường. Trần Tú Hòa thấy con trai cả thích nghi tốt với cuộc sống ở trường thì cũng yên tâm.

Hôm sau, khi Triệu Lập Văn dẫn em trai và em gái lên núi thì lập tức nhận ra có điều bất thường. Cậu nhìn em gái, ánh mắt dò hỏi.

"Anh Hai kể đi." Triệu Tuế Tuế nhướn mày về phía Triệu Lập Võ.

Triệu Lập Võ bèn kể lại chuyện hai anh em bị bám đuôi trong mấy ngày qua cho anh trai nghe.

Triệu Lập Văn nghe xong, hài lòng gật đầu."Tuần sau cứ tiếp tục cho bọn chúng theo đuôi."

"Anh Cả, em và Tuế Tuế cũng định như vậy." Triệu Lập Võ nói.

Đám "đuôi" tiếp tục bám theo hai anh em thêm hai ngày nữa, số lượng lại giảm đi một nửa.

Triệu Lập Võ thấy cách làm của mình hiệu quả, thầm nghĩ dùng trí tuệ cũng là một biện pháp hay.

Tuy rằng anh có thể dùng nắm đ.ấ.m để dọa cho bọn chúng sợ mà bỏ chạy nhưng như vậy thì anh sẽ phải tốn sức đuổi theo chúng khắp núi, chưa chắc "cái đuôi" đã chịu buông tha.

Triệu Thiết Đản thấy số người ngày càng ít, ủ rũ nói: "Chắc chắn lần trước là do Lập Võ may mắn thôi, chúng ta đi theo lâu như vậy cũng chẳng tìm được thứ gì cả. Tớ không theo nữa."

Nói xong, Triệu Thiết Đản xoay người bỏ xuống núi.

Triệu Thiết Đản là người cầm đầu đám trẻ, cậu ta đã bỏ cuộc thì những đứa trẻ còn lại cũng lần lượt bỏ theo, dù sao thì ngày nào cũng phải chạy long nhong trên núi cũng rất mệt.