Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 165



Lại là thứ Hai, lần này Trần Tú Hòa kêu Triệu Lập Võ và Triệu Tuế Tuế mang một cân bột mì cho ông lão què.

Buổi chiều, sau khi Triệu Tuế Tuế ngủ trưa dậy, Triệu Lập Võ lại từ ngoài sông mang về tám con cá chạch.

Triệu Tuế Tuế nhìn cá chạch trong chậu nước, ít hơn một nửa so với lần trước, xem ra cá chạch ở sông cũng chẳng còn nhiều.

"Tuế Tuế, chúng ta còn lên núi không?" Triệu Lập Võ vừa rửa tay, vừa tiện tay tưới nước cho rau trong giỏ, nhìn cô em gái đang ngồi ở bậc cửa hỏi.

"Đi chứ, đi xem cái đuôi của chúng ta có đứt hẳn chưa." Triệu Tuế Tuế đứng dậy, vỗ vỗ mông, tìm cái cuốc nhỏ.

Triệu Lập Võ cầm lấy cái cuốc nhỏ trong tay em gái bỏ vào giỏ, dắt em gái lên núi.

Trên đường đi, hai anh em đi qua ruộng khoai lang.

Trần Tú Hòa nhìn thấy hai con, dặn dò: "Trời tối phải về nhà đấy!"

TBC

"Con biết rồi, mẹ." Triệu Lập Võ vừa đi vừa ngoái lại vẫy tay với mẹ, rồi dắt em gái tiếp tục đi.

"Tú Hòa, con cái nhà cô siêng năng thật đấy." Lý Vân bỏ dụng cụ làm cỏ xuống, chỉnh lại chiếc nón trên đầu, nói với vẻ ngưỡng mộ.

"Thằng Lập Võ nhà tôi nó không chịu ngồi yên, ở nhà cũng chẳng ăn được là bao, nó lên núi kiếm thêm chút thức ăn cũng tốt."Trần Tú Hòa cười hà hà, nói một cách khiêm tốn.

Triệu Tuế Tuế và anh trai đi đến chỗ thường nhặt củi thì thấy hai anh em Triệu Giai Ninh và Triệu Gia Hưng.

Triệu Tuế Tuế coi như không nhìn thấy hai người bọn họ, lướt qua luôn.

Triệu Giai Ninh thấy Triệu Tuế Tuế dám làm lơ mình, tức giận định gọi giật lại thì bị Triệu Gia Hưng bịt miệng.

"Giai Ninh, anh đ.á.n.h không lại cái thằng Triệu Lập Võ khỏe như trâu ấy đâu." Triệu Gia Hưng ra hiệu cho em gái đừng có gây sự.

Triệu Giai Ninh nghe vậy bèn gật đầu, thế là Triệu Gia Hưng mới buông tay.

Triệu Tuế Tuế ngoái lại nhìn thấy hai anh em Triệu Giai Ninh đang nói gì đó, nhưng bọn họ đi xa quá nên không nghe rõ."Anh, đi nhanh lên!"

Triệu Lập Võ nghe em gái nói vậy bèn nắm tay em gái rảo bước xuyên qua một bụi cỏ.

"Lên cây." Triệu Tuế Tuế vừa nói vừa ôm lấy một cái cây bên cạnh trèo lên.

Triệu Lập Võ cũng trèo theo em gái lên cùng một cái cây.

Đợi hai anh em ngồi lên chạc cây một lúc thì Triệu Giai Ninh và Triệu Gia Hưng cũng đi đến dưới gốc cây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Người đâu rồi?" Triệu Giai Ninh đi quanh quẩn dưới gốc cây mấy vòng nhưng không thấy bóng dáng Triệu Tuế Tuế đâu.

"Chắc là không xuống núi đâu nhỉ, chỗ này cũng chẳng có rau dại gì, hay là vào núi sâu rồi?" Triệu Gia Hưng cũng nhón chân lên nhìn quanh nhưng vẫn không thấy bóng dáng hai anh em kia.

Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ ngồi trên cây nghe cuộc đối thoại của hai người dưới gốc cây, len lén cười thầm, bảo bọn họ bám đuôi, đáng đời!

"Anh, bây giờ chúng ta phải làm sao?" Triệu Giai Ninh bực bội nói.

"Vào núi sâu thôi." Triệu Gia Hưng cảm thấy khả năng hai anh em kia vào núi sâu rất cao, bèn dẫn em gái đi vào núi sâu.

Triệu Tuế Tuế trèo ở trên cao, thấy Triệu Giai Ninh đi xa rồi mới trèo xuống."Anh, chúng ta đi đường này."

Triệu Lập Võ gật đầu, dẫn em gái đi theo hướng khác với hai anh em Triệu Giai Ninh.

Rau dại trên sườn núi thấp gần như bị hái hết, hôm nay hai anh em định vào sâu trong núi.

Hai anh em đi đến rừng cây dẻ, mọi năm vào lúc này là mùa nhặt hạt dẻ, nhưng hiện giờ cây dẻ vẫn chưa ra quả.

"Tuế Tuế, em tìm thấy hạt dẻ chưa?" Triệu Lập Võ tìm mấy cây dẻ rồi mà vẫn chưa thấy cây nào có quả.

Triệu Tuế Tuế ngửa đầu tìm đến mỏi cả cổ, xoay xoay cái cổ cho đỡ mỏi rồi lắc đầu với anh trai."Không có. Anh, về nhà thôi."

Triệu Lập Võ thở dài, bắt đầu nhặt cành cây khô. Rau dại cũng chẳng đào được bao nhiêu, cậu không thể nào đi tay không về nhà.

Buổi tối, lúc Trần Tú Hòa đang ăn cơm cùng hai con thì có tiếng gõ cửa.

Triệu Lập Võ bỏ bát cơm xuống đi ra mở cửa, thì ra là Triệu Thiên Bạch, kế toán của đại đội, cùng vợ.

"Lập Võ này, cháu có nhìn thấy Gia Hưng và Giai Ninh nhà bác không?" Vừa nhìn thấy Triệu Lập Võ, Triệu Thiên Bạch đã vội vàng hỏi.

"Không ạ." Triệu Lập Võ lắc đầu định nói là buổi chiều có nhìn thấy hai anh em họ ở sườn núi thấp, thì bà Lưu Lê Hoa đã chen vào.

"Sao lại không thấy được, rõ ràng là chúng nó đi theo hai đứa bây cơ mà." Bà Lưu Lê Hoa hùng hổ nói. Lúc lên núi, con trai và con gái bà có nói là sẽ bám theo hai anh em Triệu Tuế Tuế để kiếm thức ăn.

"Lúc ở sườn núi cháu có nhìn thấy hai anh em họ một lần, sau đó thì không thấy nữa." Triệu Lập Võ cau mày, cậu không thích giọng điệu của bà Lưu Lê Hoa chút nào.

Lưu Lê Hoa còn định nói gì đó nữa thì bị Triệu Thiên Bạch kéo đi.

Trần Tú Hòa đứng giữa sân gọi con trai: "Vào ăn cơm tiếp đi con."

Triệu Lập Võ đóng cửa sân, quay lại bàn ăn, ăn một miếng cơm rồi kể lại chuyện buổi chiều cho mẹ nghe.