"Mặc kệ chúng nó, ăn cơm tiếp đi con." Trần Tú Hòa nghe xong chỉ ồ lên một tiếng. Bà biết gần đây phía sau hai đứa nhỏ nhà mình lúc nào cũng có đuôi, không ngờ lại có thêm cả hai đứa con nhà lão Triệu.
Triệu Thiên Bạch dẫn anh em họ hàng tìm khắp sườn núi thấp mà vẫn không thấy hai đứa con đâu, ông nhìn về phía núi sâu."Anh em, phiền mọi người giúp nốt lần này, vào núi sâu tìm xem sao."
Giai đoạn này ai cũng đói, Triệu Thiên Bạch không thể hứa cho lương thực, nghĩ một lúc, ông nói: "Tìm được hay không thì mỗi nhà tôi cũng biếu một đồng."
Mọi người nghe vậy, ai nấy đều được an ủi phần nào.
Lúc này có tiền cũng chưa chắc mua được lương thực, thôi thì có còn hơn không.
TBC
Trong một cái hố sâu trong núi, Triệu Giai Ninh ôm chân, cố chịu đựng cơn đau. Triệu Gia Hưng bịt miệng em gái lại, không cho cô kêu, sợ kinh động đến thú dữ, trong lòng không ngừng cầu mong bố mau chóng tìm đến.
Triệu Giai Ninh lúc này vô cùng chật vật, trên mặt có hai vết xước, vì đau nên nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô chỉ có thể c.ắ.n c.h.ặ.t t.a.y Triệu Gia Hưng để đỡ đau.
Ngay lúc hai anh em sắp kiệt sức thì nghe loáng thoáng tiếng có người gọi mình.
Tiếng gọi càng ngày càng rõ, Triệu Gia Hưng mừng rỡ đứng bật dậy."Bố ơi, con và em ở đây!"
Nghe tiếng con trai, Triệu Thiên Bạch lần theo đó mà tìm đến, ông thấy hai đứa con đang ngã dưới một cái hố sâu, con gái thì nằm im bất động."Gia Hưng, em con làm sao thế?"
"Em bị ngã đau chân ạ." Triệu Gia Hưng kể tình hình của em gái cho bố nghe.
Nghe vậy, Triệu Thiên Bạch bèn buộc dây thừng, leo xuống hố."Gia Hưng, con tự trèo lên đi, để bố cõng em con."
Mãi đến hôm sau Triệu Tuế Tuế mới biết chuyện hôm qua Triệu Giai Ninh và Triệu Gia Hưng bị rơi xuống hố lúc ở trong núi sâu.
Triệu Lập Võ nghe xong bĩu môi, không nói gì thêm, tiếp tục dắt em gái lên núi. Hôm nay chắc không có ai bám đuôi hai anh em cậu nữa đâu nhỉ?
Triệu Tuế Tuế cũng muốn biết còn cái đuôi nào nữa không. Hai anh em lên núi chưa chắc đã tìm được gì, nhưng mà cô bé cũng chẳng thích có người bám theo.
Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ lên núi, quan sát một hồi mới phát hiện không có ai đi theo họ.
"Thật tốt quá, chúng ta đi tìm quả dại ăn đi." Triệu Lập Võ reo lên, định đi tìm chút quả ăn. Mấy ngày trước cậu đã phát hiện một nơi có nhiều quả, nhưng vì có người theo dõi nên cậu vẫn chưa đi hái.
"Được." Triệu Tuế Tuế cũng biết chỗ anh trai nói, ở nhà cậu đã nhắc đến mấy ngày rồi.
Bên trường trung học huyện Bình Cao, giữa trưa sau khi tan học, một đám học sinh đói bụng ùa về phía nhà ăn.
Triệu Lập Văn mở hộp cơm của mình ra, cơm bên trong rõ ràng ít hơn hẳn.
Cậu lặng lẽ nhìn xung quanh, thấy có người nhíu mày, có người vẫn bình thường xếp hàng lấy thức ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đến bữa tối, cơm trong hộp cơm của Triệu Lập Văn không bị ít, vì cậu đã cố tình lấy ít gạo hơn.
"Sao lại thế này, rõ ràng mình đã lấy một lạng gạo, sao hấp ra chỉ được chút này?" Vương Đại Lực, bạn cùng phòng với Triệu Lập Văn bắt đầu cằn nhằn.
Một lạng gạo có thể nấu được hai lạng cơm, thanh niên mười lăm tuổi đang tuổi ăn tuổi lớn, hai lạng cơm chỉ đủ ăn no khoảng sáu bảy phần.
"Triệu Lập Văn, cơm của cậu có bị ít đi không?" Người lên tiếng là Đào Dũng, cậu bạn ngủ giường trên Triệu Lập Văn, hai người khá thân thiết.
"Bữa tối không ít, nhưng bữa trưa thì ít, mình còn tưởng mình nhớ nhầm lấy ít gạo." Triệu Lập Văn lắc đầu. Buổi chiều cậu đã cố tình lấy ít gạo.
Vương Đại Lực ồn ào khiến những học sinh khác bị mất cơm trưa và cơm tối cũng bắt đầu kể lại chuyện của mình.
Bây giờ những học sinh có thể học lên đến trung học đều là con nhà có điều kiện, nhưng lương thực có nhiều đến đâu cũng không thể phung phí.
Các cô phục vụ trong nhà ăn đã lấy thức ăn xong cho học sinh, thấy mọi người túm tụm lại, bèn đến hỏi: "Sao thế, sao không lấy thức ăn đi?"
"Dì Lưu, cơm của chúng cháu bị ít đi." Vương Đại Lực mở hộp cơm ra cho dì xem.
"Ôi, sao hôm nay ăn ít thế?" Dì Lưu và mẹ Vương Đại Lực là hàng xóm, biết rõ cậu ăn bao nhiêu cơm.
"Cháu lấy một lạng gạo, đáng lẽ hấp ra phải được nửa hộp cơm, bây giờ chỉ còn non nửa hộp." Vương Đại Lực lắc đầu. Bình thường cậu đều dùng cốc nhỏ để đong gạo, một cốc vừa đủ một lạng.
"Đúng vậy, dì Lưu, cơm của cháu cũng bị ít đi."
"Của cháu cũng vậy."
Những học sinh bị mất cơm lần lượt mở hộp cơm của mình ra.
Bữa tối hôm đó có đến hai mươi học sinh bị mất cơm, mỗi suất bị mất khoảng nửa lạng, tức là tổng cộng mất một cân gạo.
Dì Lưu không thể giải quyết chuyện này, chỉ đành gọi quản lý nhà ăn là ông Lý đến.
Sau khi nắm được tình hình, ông Lý nói: "Ngày mai tôi sẽ tự mình trông nồi cơm."
Vương Đại Lực biết chuyện này không thể giải quyết ngay được, đành ngậm ngùi chịu thiệt.
Đào Dũng lấy thức ăn xong, đi đến ngồi cạnh Triệu Lập Văn.
"Triệu Lập Văn, cậu nghĩ ai là người trộm gạo?" Đào Dũng cố gắng dời mắt khỏi hộp cơm của Triệu Lập Văn. Không ngờ cậu ấy lại mang theo ruốc thịt đến trường, cậu đã lâu không được ăn thịt rồi.