"Đội trưởng, không đuổi nữa sao?" Triệu Quảng Kiến thấy đã đuổi đến tận đây rồi mà lại bỏ cuộc thì có chút tiếc nuối, nhỡ đâu sau này tên trộm quay lại thì sao.
"Núi Lộc Minh chỉ có mấy con đường mòn xuống núi, ta không tin hắn ta có thể trốn trong núi mãi được. Cậu cử người canh chừng ở các lối xuống núi, chúng ta cứ án binh bất động, kiểu gì cũng tóm được hắn ta." Triệu Bạch Chính nói rồi xua tay, sau một hồi leo núi, bụng ông đã réo ầm ĩ từ lâu.
Ông vừa dứt lời, bụng những người đàn ông khác cũng bắt đầu kêu rột rột, thế là mọi người lục tục kéo nhau xuống núi.
Đợi 5 ngày liền vẫn không thấy tên trộm, Triệu Bạch Chính đành phải cho dân quân rút khỏi các vị trí canh gác.
TBC
Chiều hôm đó, Triệu Lập Văn dẫn em trai và em gái lên núi nhặt củi. Bây giờ đã là tháng 9, hơn hai tháng nữa là đến mùa đông.
Năm nay, nhà họ nhặt được khá ít củi, ba anh em quyết định tranh thủ thời gian rảnh rỗi lên núi nhặt thêm, nếu may mắn còn có thể tìm được thêm đồ ăn.
Ba người tìm kiếm một vòng quanh núi nhưng không thấy dấu vết của quả dại, vào rừng sâu thì không dám, bèn quyết định mỗi người vác một gùi củi khô về nhà.
Triệu Tuế Tuế tay cầm cái cuốc nhỏ, vừa đi vừa cúi xuống đào bới, hy vọng vận may sẽ đến, đào được củ mài hay thứ gì đó có thể ăn được.
"Đứng im!"
Triệu Tuế Tuế thấy cổ mình bị hai bàn tay rắc chắc kẹp chặt, chiếc cuốc trên tay rơi xuống đất. Trong lòng cô bé lúc này chỉ muốn c.h.ử.i thề một tiếng, vận may đâu chẳng thấy, chỉ thấy vận đen bủa vây.
"Ông muốn gì, mau thả em gái tôi ra!" Triệu Lập Văn ném bó củi khô trong tay xuống đất, chắn trước mặt em gái, trừng mắt nhìn người đàn ông.
"Lấy đồ ăn ra đây, rồi dẫn tao xuống núi. Sau khi an toàn, tao sẽ thả con nhóc này ra." Nói rồi, gã đàn ông rút từ trong người ra một con d.a.o nhỏ.
"Ông thả..." Triệu Lập Võ chưa kịp nói hết đã bị Triệu Lập Văn ngắt lời.
"Chúng ta không có đồ ăn. Tiểu Võ, tránh ra!"
"Anh cả!" Triệu Lập Võ lo lắng nhìn anh trai.
"Nghe lời anh, Tuế Tuế sẽ không sao đâu." Triệu Lập Văn trấn an em trai, sau đó đổ hết củi trong gùi ra đất, nói với gã đàn ông: "Tôi không lừa ông, trong gùi chỉ có củi thôi. Tôi biết một con đường nhỏ có thể ra khỏi đại đội Phú Hưng, ông muốn đi không?"
Gã đàn ông nhìn vào hai chiếc gùi rỗng và đống củi dưới đất, gật đầu: "Dẫn đường!"
Triệu Lập Võ nhận được tín hiệu của anh trai, ánh mắt không rời con d.a.o trong tay gã đàn ông.
"Hay là ông cất d.a.o đi, em gái tôi sợ hãi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Triệu Lập Văn vừa dứt lời, Triệu Tuế Tuế lập tức giả vờ sợ hãi, không dám bước tiếp. Gã đàn ông bất đắc dĩ phải kéo cô bé đi.
Thực ra, không cần Triệu Lập Văn nói, Triệu Tuế Tuế cũng sợ đến mức run rẩy. Nghe anh trai nói vậy, cô bé càng run lên bần bật.
Gã đàn ông đã đói lả sau mấy ngày trốn chui trốn lủi trong rừng, lúc này kéo lê một đứa trẻ 7 tuổi, hắn ta cảm thấy hơi mất kiên nhẫn: "Tự đi! Không đi, tao rạch nát mặt mày bây giờ!"
Triệu Tuế Tuế rưng rưng nước mắt, thầm tính toán khoảng cách với anh trai, sắp rồi, sắp rồi.
"Không được khóc!" Gã đàn ông bụng đói cồn cào, gắt lên giận dữ.
Lời còn chưa dứt, Triệu Lập Võ đã như tên b.ắ.n lao đến, giật phắt con d.a.o trong tay gã đàn ông ném sang một bên, sau đó tung một cú đ.ấ.m trời giáng vào n.g.ự.c hắn ta, khiến gã ngã khuỵu xuống đất.
Triệu Tuế Tuế nhân cơ hội đó, ngồi đè lên người gã. Gã đàn ông lúc này hoàn toàn bất ngờ, không hiểu nổi sao một đứa trẻ mười tuổi lại có sức mạnh ghê gớm đến vậy.
Lợi dụng lúc gã ta còn đang choáng váng, Triệu Lập Văn kéo em gái ra một khoảng an toàn, sau đó ra lệnh cho em trai: "Tiểu Võ, đ.á.n.h hắn!"
Gã đàn ông định vùng dậy, nhưng lập tức bị Triệu Lập Võ lao vào ghì chặt xuống đất, sau đó là một trận mưa đòn giáng xuống.
Ban đầu, gã ta còn cho rằng mình đã đ.á.n.h giá sai lầm, nhưng những cú đ.ấ.m như trời giáng liên tiếp rơi xuống người khiến hắn ta đau đến tỉnh cả ngủ, nhận ra sức lực của cậu bé này không phải là giả: "Đừng đ.á.n.h nữa, tha cho tôi, tôi xin tha!"
"Anh hai, đ.á.n.h tiếp đi, đừng dừng lại!" Triệu Tuế Tuế vừa nhặt con d.a.o gã đàn ông đ.á.n.h rơi, vừa nói.
Triệu Lập Võ nghe thấy em gái nói vậy, lại càng ra sức đ.á.n.h thêm mấy cú trời giáng vào người gã đàn ông, khiến hắn ta không nói nên lời, nằm im thin thít dưới đất.
Gã đàn ông không thể ngờ được rằng mình lại bị thua dưới tay mấy đứa trẻ con.
"Tiểu Võ, trói hắn lại." Triệu Lập Văn tìm mấy sợi dây leo, định trói gã đàn ông vào gốc cây.
Lúc hai anh em đang trói gã đàn ông, Triệu Tuế Tuế tinh mắt phát hiện ra thứ gì đó rơi ra từ người gã.
Gã đàn ông đã ngất lịm, không hề hay biết bảo bối của mình đang nằm trong tay Triệu Tuế Tuế.
Triệu Tuế Tuế tò mò mở ra, thì ra là 3 chỉ vàng và một tập tiền.
Triệu Lập Văn cũng nhìn thấy thứ trong tay em gái, ra hiệu cho cô bé cất đi.
Triệu Tuế Tuế cất kỹ vào túi áo, coi như tiền bồi thường tổn thất tinh thần.