Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 169



Sau khi đã chắc chắn gã đàn ông không thể tự cởi trói, ba anh em mới dẫn nhau xuống núi.

Lúc đi qua ruộng khoai lang, họ gặp Triệu Bạch Chính.

"Chú Bạch Chính, cháu bắt được một tên trộm!" Triệu Lập Võ vừa đi vừa vẫy tay gọi đội trưởng dân quân.

Triệu Bạch Chính thấy ba đứa trẻ từ trên núi xuống, liền liên tưởng đến tên trộm mấy hôm trước: "Tên trộm nào?"

"Cháu dẫn chú đi." Triệu Lập Võ cũng không biết gã đàn ông kia có phải là tên trộm mấy hôm trước hay không, nhưng hắn ta dám bắt cóc em gái cậu, thì chính là kẻ xấu.

Triệu Bạch Chính gọi thêm hai dân quân đi theo, cùng lên núi, đến chỗ lũ trẻ trói tên trộm.

"Hắn ta bị sao vậy?"

"Bị cháu đánh. Lúc nãy..." Triệu Lập Võ thuật lại chuyện gã đàn ông uy h.i.ế.p ba anh em.

Triệu Quảng Kiến bước tới kiểm tra tên trộm, sau đó nuốt nước bọt nhìn Triệu Lập Võ . Xương sườn gã ta bị gãy mất một chiếc, xem ra sức lực của cậu bé này ngày càng lớn, không bao lâu nữa sẽ vượt cả cha mình.

"Tốt lắm! Các cháu về đi!" Triệu Bạch Chính khen ngợi Triệu Lập Võ, sau đó cởi trói cho tên trộm, định áp giải hắn ta đến đồn công an xã.

Ba anh em đi ngang qua ruộng khoai, thấy mẹ đang làm việc.

TBC

"Mẹ ơi!" Triệu Tuế Tuế gọi to.

"Tuế Tuế, các con lên núi tìm được gì thế?" Trần Tú Hòa vừa đi vệ sinh về, chỉ biết ba đứa nhỏ dẫn theo đội trưởng dân quân lên núi chứ không biết đã xảy ra chuyện gì.

Ba người nhìn nhau, cuối cùng Triệu Tuế Tuế bị đẩy ra.

"Chúng ta bắt được người rồi." Triệu Tuế Tuế mới nhớ đến chuyện mình vừa bị uy hiếp, cẩn thận nhìn Trần Tú Hòa.

"Hả, hả?" Trần Tú Hòa gật đầu, sau đó mới phát hiện điều không đúng, nhìn về phía Triệu Lập Văn muốn biết chuyện gì đã xảy ra.

Triệu Lập Văn nhìn hai đứa em đang trốn sau lưng mình, đành phải mở miệng kể lại toàn bộ sự việc trên núi cho Trần Tú Hòa nghe.

Trần Tú Hòa nghe nói con gái út bị uy hiếp, vội vàng kéo Triệu Tuế Tuế từ sau lưng Triệu Lập Văn đến bên cạnh, xoay người kiểm tra cô bé vài lần, đặc biệt kiểm tra kỹ càng phần cổ, sau đó mới yên tâm.

"Mẹ, con không sao, anh cả lợi hại lắm, đ.á.n.h ngã tên xấu xa chỉ trong nháy mắt." Triệu Tuế Tuế không chút do dự khen ngợi Triệu Lập Văn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Hì hì." Triệu Lập Võ tưởng em gái khen mình, ngẩng đầu lên gãi gãi sau gáy.

Trần Tú Hòa biết con trai út đ.á.n.h nhau với người xấu, lại xoay người kiểm tra cậu nhóc vài vòng, nhìn kỹ tay Triệu Lập Võ, thấy hơi đỏ và trầy da một chút.

Lúc này trên sườn núi, Triệu Quảng Kiến đang cố gắng đ.á.n.h thức tên trộm.

"Ông nhẹ nhàng như vậy làm gì, người bị trói đâu phải con gái." Triệu Bạch Chính thấy Triệu Quảng Kiến gọi người ôn hòa như vậy, liền buột miệng phàn nàn.

"Đội trưởng, ông xem." Triệu Quảng Kiến vén quần áo của tên trộm lên.

"..." Triệu Bạch Chính tiến lên kiểm tra, ngẩn người, nghĩ đến sức lực của Triệu Lập Võ, phỏng chừng là cậu nhóc đánh,"Ấn vào chỗ xương sườn gãy của hắn cho hắn tự mình đau mà tỉnh, chẳng lẽ còn muốn chúng ta khiêng hắn xuống núi, nằm mơ đi."

Vừa dứt lời, tên trộm bị trói liền mở mắt.

Mấy người Triệu Bạch Chính thấy thế thì sao lại không hiểu, tên khốn kiếp này thật sự đang chờ bọn họ khiêng hắn xuống núi.

Triệu Quảng Kiến muốn cho tên kia một đạp, nhưng lại sợ làm nặng thêm vết thương của hắn, đến lúc đó thật sự phải khiêng hắn xuống núi.

Hiện tại nhà ông trên cơ bản đều là ăn no bốn phần, cách một khoảng thời gian mới được ăn no sáu phần một lần, chẳng muốn lãng phí chút sức lực nào.

Dưới chân núi, Triệu Tuế Tuế đang định lên tiếng, thì thấy mấy người Triệu Bạch Chính đã áp giải tên trộm xuống núi.

Có lẽ là bị đ.á.n.h thức, hắn tự mình đi xuống, chân khập khiễng, hai tay bị trói còn che ngực, lúc đi ngang qua Triệu Lập Võ còn run rẩy.

Triệu Lập Võ hung hăng trừng mắt nhìn tên kia, đáng đời!

Triệu Bạch Chính thấy mọi người vây quanh, liền nói tên kia là tên trộm trộm lương thực mấy hôm trước: "Còn tưởng hắn chạy trốn theo đường núi, không ngờ vẫn còn ở trong núi."

Triệu Quảng Kiến áp giải tên trộm đi ngang qua, đặc biệt liếc nhìn Triệu Lập Võ, không nói chuyện Triệu Lập Võ đ.á.n.h gãy xương sườn tên trộm, nhưng ông phải về nhà dặn dò mấy đứa nhỏ nhà mình đừng đ.á.n.h nhau với Triệu Lập Võ.

"Mẹ, người này sẽ bị bắt sao?" Triệu Tuế Tuế không rõ luật pháp hiện hành, chỉ biết thời kỳ hỗn loạn mười năm, loại tội phạm trộm cắp này cơ bản đều bị phạt nặng, đưa xuống nông trường lao động, nghiêm trọng hơn còn có thể bị tử hình.

"Không rõ." Trần Tú Hòa lắc đầu.

"Chắc là sẽ bị phạt nặng." Triệu Lập Văn nghĩ đến bộ phim mình từng xem, nói về những chuyện xảy ra trong mấy năm nay, trong đó có một phân cảnh, người ăn trộm một thìa muối bị diễu phố.

Triệu Tuế Tuế nghe Triệu Lập Văn nói thế thì run rẩy, đến lúc đó cô phải trốn vào khu nhà ở của quân đội. Bố cô đã gửi thư, sang năm sẽ chuyển đến nơi khác đóng quân, đến lúc đó bọn họ có thể đi theo.