Chủ nhiệm công xã nghe Triệu Căn Sinh miêu tả, nhíu mày, cứ đà này đến khi có sương giá chưa chắc đã thu hoạch được.
Đại đội Phú Hưng không có lương thực dự trữ, ông ta đây cũng không có lương thực cứu tế, phải làm sao bây giờ?
Triệu Căn Sinh không rời đi, cứ đứng đó nhìn chủ nhiệm công xã xin phân bón.
Chủ nhiệm công xã trầm mặc một lúc lâu, nghĩ đủ mọi cách nhưng vẫn không có biện pháp nào, đành phải nói: "Thôi được, tôi sẽ bảo mỗi đại đội khác chia bớt cho đại đội Phú Hưng mấy bao."
"Vâng, được ạ.", Triệu Căn Sinh gật đầu, tiết kiệm dùng một chút cũng được.
TBC
Bên phía đại đội Phú Hưng, Triệu Tuế Tuế đi theo em trai lên sườn núi nhỏ nhặt được một ít nấm mèo khô, không biết mọc lên từ lúc nào.
"Tuế Tuế, về thôi.", Triệu Lập Võ hơi chán nản, dạo này lên núi chẳng tìm được gì cả, ngay cả rau dại cũng hiếm.
"Ừm, về thôi."
Trên đường về nhà, Triệu Tuế Tuế đi ngang qua gốc cây tùng lớn nghe thấy mọi người xôn xao chuyện Lưu Chiêu Đệ bị rơi xuống hố phân.
"Đáng đời.", Triệu Lập Võ bĩu môi, nhà bác cả gặp xui xẻo, cậu rất hả hê.
Triệu Tuế Tuế cũng gật đầu, không biết có phải cô làm hỏng tấm ván gỗ hay không, dù sao Lưu Chiêu Đệ xui xẻo, cô cũng thấy hả hê.
Hai người vừa về đến sân nhà đã nghe thấy tiếng Triệu Lập Kim ở nhà trên ghét bỏ mắng Lưu Chiêu Đệ.
"Mẹ, mẹ đi tắm rửa rồi hãy vào nhà, hôi c.h.ế.t đi được." Triệu Lập Kim bịt mũi, tránh xa.
Đối mặt với sự ghét bỏ của con trai, Lưu Chiêu Đệ cũng không tỏ vẻ đau lòng: "Nước trong nhà không đủ tắm."
"Vậy mẹ ra bể nước múc nước đi.", Triệu Lập Kim đảo mắt, bảo mẹ ra bể nước.
Triệu Tuế Tuế nghe Triệu Lập Kim nói hỗn láo, trong lòng có chút thương cảm, nhưng Lưu Chiêu Đệ là mẹ nó còn không có phản ứng gì, cô là người ngoài thì quan tâm làm gì.
"Tuế Tuế, mai chúng ta không đến núi Lộc Minh nữa, đến núi Tiểu Hòa xem sao.", Triệu Lập Võ bỏ sọt sau lưng xuống, chất đống củi trong sọt vào một góc, định ngày mai sẽ đến núi Tiểu Hòa xem sao.
Triệu Tuế Tuế gật đầu đồng ý, núi Lộc Minh thực sự đã bị người của đại đội lật tung lên rồi.
Lần trước, sau khi bọn cô đào được củ mài, lại có người đào được một ít, người trong đội càng tin là trên núi Lộc Minh còn có đồ ăn, họ cũng không đi theo bọn cô nữa, tự tìm một chỗ để đào.
Khoảng thời gian đó, khắp núi Lộc Minh toàn là hố.
Xung quanh núi Lộc Minh có bốn ngọn núi nhỏ bao quanh, theo Triệu Tuế Tuế thấy không nên gọi là núi Lộc Minh mà nên gọi là núi Ngũ Chỉ, núi Tiểu Hòa là một trong số đó.
Hôm sau, trên đường đi học về, Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ nhìn thấy Đại đội trưởng dẫn người vận chuyển đồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chưa đến gần, hai người đã ngửi thấy mùi khai nồng nặc của phân bón.
"Tuế Tuế, biết đây là gì không?", Đại đội trưởng vui vẻ hỏi chuyện Triệu Tuế Tuế.
"Cháu biết, đây là phân bón ạ.", Triệu Tuế Tuế từng nhìn thấy phân bón khi đi theo mẹ xuống ruộng, thời buổi này mua phân bón phải có giấy giới thiệu, chỉ có ruộng lúa mì và ruộng lúa nước mới được dùng phân bón.
"Có phân bón này, khoai lang trên ruộng có hi vọng rồi.", Đại đội trưởng vừa nói vừa châm tẩu thuốc.
Triệu Tuế Tuế kéo em trai chạy lên trước, tránh hít phải khói thuốc.
Chiều hôm đó, Triệu Tuế Tuế thấy mọi người đang bón phân cho ruộng khoai lang, Đại đội trưởng của bọn họ hành động nhanh như chớp.
"Nhìn trời, sắp đến giờ rồi đấy.", Trần Tú Hòa đặt thùng rỗng trong tay xuống, dặn dò con trai và con gái đừng quên giờ giấc.
"Con biết rồi ạ.", Triệu Lập Võ vẫy tay, kéo em gái đi về phía núi Tiểu Hòa.
Đi hơn mười phút, hai người đến được chân núi Tiểu Hòa.
Từ xa, Triệu Tuế Tuế đã nhìn thấy có người trên núi.
"Anh, anh xem người kia có phải người trong đội mình không?"
Triệu Lập Võ nhìn theo hướng tay em gái chỉ, thấy có một người đang vẽ gì đó dưới gốc cây, đến gần thì thấy là một cậu bé, không giống người trong đội.
Đang phân vân có nên đến gần hơn nữa hay không thì cậu bé cũng phát hiện ra hai anh em.
"Bạn là người ở đâu?" Triệu Tuế Tuế lên tiếng hỏi.
Cậu bé trạc 8 tuổi, cái đầu to, thân hình nhỏ bé gầy đến đáng sợ, nhìn là biết đói, có lẽ không chỉ 8 tuổi.
Chưa kịp để cậu bé lên tiếng, từ trong rừng đi ra một bà lão chống gậy: "Chúc mừng, xong rồi à?"
Triệu Tuế Tuế vừa nhìn đã nhận ra bà lão trước kia là địa chủ, cho dù sa sút nhưng mái tóc bạc vẫn được chải gọn gàng, trước nạn đói đã vậy, bây giờ vẫn vậy, Triệu Tuế Tuế cực kỳ hâm mộ mái tóc dày của bà: "Vu nãi nãi."
Bà lão bị gọi mới phát hiện ra hai anh em Triệu Tuế Tuế, đây coi như là một trong số ít những lời hỏi han mà bà nhận được ở đội Phú Hưng, người trong đội đều tránh mặt gia đình họ,"Tuế Tuế, Tiểu Võ, sao hai đứa lại đến Tiểu Hòa Sơn?"
"Trên núi Lộc Minh không tìm được gì ăn, cháu và anh hai đến Tiểu Hòa Sơn xem sao." Triệu Tuế Tuế liếc nhìn vỏ cây trong tay cậu bé, đây là thứ mà bọn họ định ăn.
Vu nãi nãi ngẩn người, nhà Triệu Tuế Tuế là hộ giàu có của đội Phú Hưng, không ngờ còn phải ra ngoài kiếm ăn,"Rau dại trên Tiểu Hòa Sơn bị hái hết rồi, chỉ còn vỏ cây ăn được thôi."
Triệu Lập Võ nghe nói Tiểu Hòa Sơn cũng không có gì ăn, liền chán nản: "Tuế Tuế, hay chúng ta đến núi Tiểu Diệp xem sao."