"Ừ." Triệu Tuế Tuế gật đầu, vỏ cây cứ để dành cho người cần hơn vậy.
Vu nãi nãi nhìn Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ đi xa, miệng muốn nói lại thôi, nhìn đứa cháu trai đã đói đến mức xanh xao, bà vẫn chống gậy đi theo hai anh em.
Chồng và con dâu đều không còn, bà muốn dẫn theo cháu trai chờ con trai ở nước ngoài về nhà.
"Bà nội, có bánh bao này." Vu Khánh Chúc ngửi thấy mùi hương quen thuộc, phát hiện ra chiếc bánh bao trong bụi cỏ, nhào tới chụp lấy, chiếc bánh bao trắng muốt in hằn dấu tay đen kịt.
"Của ai đ.á.n.h rơi thế này?" Vu nãi nãi nhận lấy chiếc bánh bao từ tay cháu trai, phủi nhẹ lớp bụi bên trên, tiếc là không ăn thua.
Vu Khánh Chúc nhìn chằm chằm vào chiếc bánh bao, nuốt nước bọt ừng ực, vẻ mặt thèm thuồng.
Vu nãi nãi nhìn thấy dáng vẻ của cháu trai, có chút khó xử nhắm mắt lại, giữ gìn hình tượng gì chứ, mạng sống quan trọng hơn, một lúc sau mới mở mắt ra, bẻ một miếng nhỏ đưa cho cháu trai: "Ăn đi con."
Vu Khánh Chúc nhận lấy bánh bao, nhưng không ăn, nhìn bà nội không nói gì.
Vu nãi nãi đành phải bẻ một miếng nhỏ bỏ vào miệng: "Bà cũng ăn rồi."
Trên núi Tiểu Diệp, Triệu Lập Võ dẫn em gái luồn lách trong núi, chỉ tìm được vài cây rau dại.
"Anh hai, chắc là hết rồi." Triệu Tuế Tuế có chút nản lòng, vận may của cô đã lâu không xuất hiện, rau dại dù mọc nhanh cũng không chịu nổi việc bị hái nhiều như vậy, số rau dại vừa tìm được chắc chỉ mới mọc được vài ngày.
Lúc hai người chuẩn bị rời khỏi núi Tiểu Diệp thì gặp hai bà cháu đang dìu nhau đi tới.
Triệu Tuế Tuế nhìn Vu nãi nãi muốn nói lại thôi, liền lên tiếng: "Vu nãi nãi, có chuyện gì sao ạ?"
Vu nãi nãi lấy chiếc bánh bao trong tay ra: "Của hai đứa đ.á.n.h rơi à?"
"Không phải ạ, bánh bao trắng từ đâu ra vậy ạ?" Triệu Tuế Tuế lắc đầu, lúc nãy cô mềm lòng nên đã chừa lại, không có ý gì khác, cũng không muốn thừa nhận.
Vu nãi nãi thấy Triệu Tuế Tuế lắc đầu, đành cất chiếc bánh bao đi, lại nhìn Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ không nói gì.
"Vu nãi nãi, có chuyện gì thì bà cứ nói." Triệu Lập Văn thấy bà cứ nhìn chằm chằm như vậy, có chút sốt ruột.
Vu nãi nãi c.ắ.n răng, xác định xung quanh không có ai, liền tháo tóc mình ra.
Triệu Tuế Tuế ngơ ngác nhìn, tháo tóc ra làm gì? Rồi cô từ từ nhận ra điều bất thường.
Vu nãi nãi lấy miếng lót tóc giấu trong tóc ra, để lộ thỏi vàng lớn bên trong: "Đây là chút vốn liếng cuối cùng của tôi, hai đứa xem có thể đổi được bao nhiêu lương thực."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Triệu Tuế Tuế nhớ trước giải phóng, một cây vàng lớn là 300 gram, nói là 10 lượng nhưng thực tế chỉ có 6 lượng, vàng thời dân quốc 16 lượng mới là 500 gram.
Có thể giấu 300 gram vàng trên đầu nhiều năm như vậy, cũng là nhân tài.
Vu nãi nãi thấy hai anh em không nhận, có chút sợ hãi.
Triệu Lập Võ kéo tay em gái, ra hiệu cho cô nói chuyện.
"Nhà chúng cháu cũng không có nhiều lương thực." Triệu Tuế Tuế không muốn nhận lời giao dịch này, đối với ông lão bị tật ở chân, bọn họ chỉ đơn thuần là thương cảm cho một người lính già, ban đầu cũng không nghĩ sẽ nhận lại điều gì, nếu không nhận thỏi vàng của ông lão, có lẽ ông ấy cũng sẽ không cần lương thực nhà bọn họ nữa.
TBC
"Cái này..." Vu nãi nãi rụt tay lại, phải khó khăn lắm bà mới lấy hết can đảm lật bài ngửa, không ngờ lại thất bại.
Ở đội Phú Hưng, không có mấy người khiến bà phải lật bài ngửa, mỗi lần Triệu Tuế Tuế hỏi han bà, ánh mắt luôn sáng ngời, không toan tính, cũng không khinh thường, là một đứa trẻ thật thà.
Triệu Tuế Tuế nhìn hai bà cháu tiều tụy trong nháy mắt, không đành lòng: "Để cháu về hỏi mẹ cháu đã."
"Được." Trong mắt Vu nãi nãi lóe lên tia hy vọng, người ta phải sống thì mới có thể tiếp tục, bà cũng không lo Triệu Tuế Tuế sẽ nói chuyện thỏi vàng ra ngoài, ánh mắt nhìn người của bà vẫn rất chuẩn.
Nếu không lấy ra đổi lương thực, hai bà cháu bà sẽ không trụ được mất, giữ thỏi vàng cũng chẳng giúp được gì.
Về đến nhà, Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Võ vào bếp phụ mẹ nấu cơm.
"Đi đâu đấy?" Trần Tú Hòa đảo sợi mì trong nồi, hỏi.
"Mẹ, con với anh hai đến núi Tiểu Hòa Sơn trước, không tìm được gì, nên lại đến núi Tiểu Diệp, cũng chẳng tìm được gì ăn." Triệu Tuế Tuế kể lại hành trình buổi chiều cho mẹ nghe, sau đó ghé sát tai mẹ kể chuyện Vu nãi nãi muốn đổi vàng lấy lương thực.
Động tác của Trần Tú Hòa khựng lại, nhìn con trai út và con gái nhỏ.
Triệu Lập Võ và Triệu Tuế Tuế đồng loạt gật đầu.
Trần Tú Hòa không nói gì, bỏ thêm một nắm rau vào nồi, lương thực trong chậu tụ bảo nhà bọn họ ăn không hết, dần dần tích trữ được hơn 200 cân gạo.
Nói đến Vu nãi nãi, bà ấy từng có ơn với bà, lúc ấy bà đang m.a.n.g t.h.a.i anh cả, khi giặt quần áo bên sông thì không may bị trượt chân ngã xuống, chính Vu nãi nãi đã cứu bà.
Lúc đó phong trào đ.á.n.h địa chủ còn chưa lan đến đội Phú Hưng, Trần Tú Hòa muốn tặng quà đáp lễ nhưng Vu nãi nãi không nhận.
Đến tận lúc ăn cơm tối xong, mẹ cô vẫn không nói giúp hay không, Triệu Tuế Tuế cứ nghĩ là thôi rồi.