Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 177



Lúc đầu mọi chuyện đều thuận lợi, đến giữa đường thì phía trước bị tắc đường.

Triệu Lập Văn nhón chân nhìn về phía trước, thì ra có một nhóm người đang xin nước uống.

Triệu Tuế Tuế nghe anh trai nói vậy cũng không biết phải làm sao, cực khổ lắm mới đẩy được nước về, cô không muốn quay lại múc lại chút nào. Hơn nữa, bên công xã Đại Lương đều có ghi chép rõ ràng, muốn múc thêm chắc chắn là không được.

Các công xã và đội sản xuất lân cận khi đến múc nước đều bị giới hạn số lượng, mỗi người chỉ được lấy khoảng 10 lít, đủ để uống và nấu cơm.

Đội sản xuất Phú Hưng của bọn họ cũng phải nhờ người quen vất vả lắm mới xin được hạn mức 4 thùng nước mỗi ngày, mà còn phải qua nhân viên ghi chép kiểm tra hai lần mới được phép lấy nước.

Phía trước, chỗ tắc đường có một đám người hơn 30 người, nhìn qua có vẻ là dân tị nạn, đang nhìn mọi người với ánh mắt đầy hy vọng.

"Xin mọi người hãy thương xót, cho chúng tôi xin chút nước uống." Người dẫn đầu bưng một cái bát đã sứt mẻ vài chỗ, có vẻ rất sạch sẽ nhưng lại có mùi lạ.

"Chúng tôi đều đang làm nhiệm vụ gánh nước về, ông hãy đi thêm một đoạn nữa đi, đến công xã Đại Lương sẽ có rất nhiều nước." Lý Vân lắc đầu, nếu cho bọn họ nước thì chị lại phải quay lại múc, nhìn đứa con trai đang mệt mỏi rã rời, chị đành nhẫn tâm từ chối.

Mấy người kia nghe xong cũng không chịu nhường đường, vẫn đứng đó nhìn mọi người với ánh mắt cầu xin.

"Này Lý Vân, cho họ một thùng thì có làm sao, có bao nhiêu người đâu chứ, cho là xong chuyện." Lưu Chiêu Đệ ở giữa đám đông bắt đầu lên tiếng, cô ta đứng ở giữa, không biết khi nào mới đến lượt, thấy có chuyện náo nhiệt liền muốn xem cho vui.

Triệu Lập Bản nghe vậy, tức giận nhìn Lưu Chiêu Đệ,"Cô rộng rãi như vậy sao không lấy nước của cô ra mà cho?"

"Tôi... tôi cũng muốn cho lắm chứ, nhưng tôi đâu phải người đầu tiên." Lưu Chiêu Đệ thầm mắng bản thân lắm miệng, vội vàng tìm đại một lý do để thoái thác.

Vừa dứt lời, ba chiếc xe rùa phía trước đồng loạt tản ra nhường đường, lúc này Lưu Chiêu Đệ mới phát hiện ra ba người phía trước cô ta đều là người hay đối đầu với mình.

"Ông ơi, người kia nói muốn cho ông nước kìa, qua đó đi." Lý Vân cười khẩy trong lòng, bắt đầu gọi người đàn ông kia đến chỗ Lưu Chiêu Đệ xin nước.

Người đàn ông kia cũng đang rất khát, nghe vậy liền chạy đến chỗ Lưu Chiêu Đệ.

"Làm gì đấy, đây là nước của tôi." Lưu Chiêu Đệ vội vàng ôm lấy hai thùng nước trên xe, lớn tiếng ngăn cản.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Triệu Tuế Tuế đứng từ xa nhìn thấy rõ ràng mọi chuyện, trong lòng thầm nghĩ, người ta hay nói "gieo nhân nào gặt quả nấy", quả nhiên không sai.

Không biết là ai đã đẩy nhẹ một cái, Lưu Chiêu Đệ loạng choạng ngã nhào xuống đất, những người đi cùng ông lão thấy vậy, lập tức xúm vào, người nào cũng cầm theo bát, bắt đầu múc nước uống.

Những người xung quanh thấy vậy, vội vàng ôm chặt lấy thùng nước của mình.

Lúc Lưu Chiêu Đệ phản ứng lại thì nước đã bị lấy gần hết, cô ta lập tức xông vào muốn giành lại.

Mấy người kia thấy sắp có nước uống, ai cũng liều mạng, mặc dù không còn chút sức lực nào, nhưng vẫn cố gắng hết sức ngăn cản không cho Lưu Chiêu Đệ đến gần. Người uống xong lại tiếp tục ngăn cản Lưu Chiêu Đệ để nhường cho những người chưa có nước uống, rất nhanh, hai thùng nước trên xe đã bị uống cạn sạch.

Triệu Tuế Tuế quan sát nhóm người này, thấy bọn họ rất có trật tự và kỷ luật, cũng không giống những nhóm người ốm yếu mà cô từng gặp trước đây, có vẻ là một nhóm người rất đoàn kết.

Uống nước xong, nhóm người kia đi về hướng mà Lý Vân đã chỉ, Triệu Lập Võ còn tưởng bọn họ muốn đến cướp nước, nắm c.h.ặ.t t.a.y định ra tay, nhưng thấy bọn họ chỉ đi ngang qua.

Những người có cùng suy nghĩ với Triệu Lập Võ cũng thở phào nhẹ nhõm.

TBC

Lưu Chiêu Đệ nhìn số nước mà mình vất vả lắm mới gánh về được đã không cánh mà bay, liền ngồi bệt xuống đất ăn vạ, nói đi nói lại muốn mọi người phải đền nước cho mình.

Nhưng chẳng ai thèm để ý đến Lưu Chiêu Đệ, mọi người đẩy xe rùa đi tiếp, đã bị trì hoãn một khoảng thời gian rồi, bây giờ ai cũng mệt mỏi, khát nước và đói bụng, chẳng ai hơi đâu mà đôi co với Lưu Chiêu Đệ, ai cũng muốn về đến đội Phú Hưng trước 12 giờ.

Lưu Chiêu Đệ thấy mọi người bỏ đi, liền ngồi dậy, chỉ tay vào mặt mọi người mắng,"Được, được lắm, các người dám cấu kết với người ngoài bắt nạt tôi, tôi sẽ đi báo cáo đội trưởng, để xem các người còn ngông cuồng được nữa không."

Triệu Tuế Tuế nhìn Lưu Chiêu Đệ với ánh mắt khinh thường, đúng là nhân phẩm có vấn đề, đến lúc gặp khó khăn cũng chẳng ai muốn giúp đỡ.

Lưu Chiêu Đệ đẩy xe rùa không, đi còn nhanh hơn cả mọi người, rất nhanh đã bị bỏ lại phía sau.

"Sao không thấy Triệu Lập Kim nhỉ?" Anh Triệu Lập Võ nhìn theo bóng Lưu Chiêu Đệ, sau đó nhìn những xe rùa khác, hầu như xe nào cũng có hai người.

"Chắc là nằm ở nhà đấy." Triệu Tuế Tuế lắc đầu, thi thoảng cô lại nghe thấy tiếng bác Triệu Quảng Bá mắng anh ta từ trong nhà vọng ra, toàn mắng là đồ lười biếng.

Từ sau lần Lưu Chiêu Đệ bị dạy dỗ, bác Triệu Quảng Bá như được khai sáng, trị Lưu Chiêu Đệ đến mức không dám hó hé nửa lời, đã lâu rồi Triệu Tuế Tuế không còn nghe thấy tiếng cô ta mắng c.h.ử.i ầm ĩ trong sân nữa.