"Lúc về thì tha hồ mà đi." Triệu Lập Văn trực tiếp bế em gái đặt lên xe đẩy của em trai.
Triệu Tuế Tuế nghĩ cũng đúng, lúc về cô cũng ngại ngồi xe, bèn ngồi nhìn ruộng hoa màu khô héo ven đường.
Lúc về Triệu Lập Văn và Trần Tú Hòa đẩy một xe, Triệu Lập Võ và Triệu Tuế Tuế đẩy một xe, nhưng Triệu Tuế Tuế chỉ phụ trách đi trước xem đường.
Hiện tại thời tiết mát mẻ, mọi người đều xuất phát từ trước 7 giờ.
Triệu Tuế Tuế ngồi trên xe đẩy nhỏ nhìn mọi người trong đại đội đi, có vài cô gái cũng đang đẩy xe đẩy nhỏ. Cô thấy nóng người, định xuống xe thì bị anh cả giữ lại.
"Ngồi yên đấy." Nói xong, anh che khuất tầm mắt của em gái.
Triệu Tuế Tuế không nhìn thấy nữa cũng không nghĩ ngợi gì thêm. Bọn họ đi nhanh, hơn một tiếng đồng hồ đã đến công xã Đại Lương.
Vài công xã lân cận cũng đến công xã Đại Lương gánh nước, đại đội Phú Hưng đã chào hỏi trước, có thể đến đây gánh nước trong hai ngày, có đội ngũ chuyên xếp hàng.
Triệu Tuế Tuế nhìn hàng người dài dằng dặc, e là phải xếp hàng rất lâu.
Triệu Lập Văn nói với mẹ một tiếng rồi đi dò la tình hình phía trước. Triệu Tuế Tuế buồn chán ngồi trên xe đung đưa chân, nhìn hàng người chậm rãi nhích lên phía trước. May mà công xã Đại Lương chỉ cho phép đại đội Phú Hưng đến gánh nước hai ngày, nếu không ngày nào mẹ cô cũng phải đến đây một chuyến thì mệt mỏi lắm.
"Tuế Tuế!" Triệu Trụ Tử ngạc nhiên vẫy tay về phía Triệu Tuế Tuế.
Triệu Tuế Tuế đợi cậu ta đến gần mới mở miệng: "Trụ Tử, cậu đến từ lúc nào vậy?"
"Mình xuất phát từ lúc trời chưa sáng, đến giúp mẹ đẩy xe." Triệu Trụ Tử ưỡn ngực, ý tứ rất rõ ràng.
Triệu Tuế Tuế cũng thuận theo ý cậu ta mà khen ngợi hiếu thảo.
Chờ khoảng mười phút, Tôn Xuân Hoa đẩy xe đẩy nhỏ tới, Triệu Trụ Tử vội vàng chạy đến bên cạnh bà: "Tuế Tuế, mình về trước đây."
"Ừ, cậu về đi." Triệu Tuế Tuế gật đầu, vị trí của nhà họ cách chỗ gánh nước ước chừng còn khoảng hai mươi phút.
Tôn Xuân Hoa cũng chào hỏi Trần Tú Hòa vài câu rồi dẫn con trai rời đi.
Không lâu sau, Triệu Lập Văn trở về: "Dòng sông ngầm dưới công xã Đại Lương vẫn còn có thể chống đỡ."
Triệu Lập Văn kể cho người nhà nghe tin tức vừa dò la được, cụ thể có thể cầm cự được bao lâu thì không rõ, nhưng có thể cho phép đại đội Phú Hưng đến gánh nước, xem ra lượng nước còn khá nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc đến, bọn Triệu Tuế Tuế đi ngang qua đại đội Lương Khánh nằm bên dưới công xã Đại Lương, thấy hoa màu ở đó vẫn còn xanh tốt.
Tuy giảm sản, nhưng vụ nào cũng gieo trồng đầy đủ, công xã Đại Lương quả là công xã giàu có nhất huyện Bình Cao.
"Tuế Tuế, đi dạo với anh đi." Trần Tú Hòa vẫy tay, bảo con trai cả dẫn em gái đi dạo xung quanh.
Triệu Tuế Tuế vừa nghe thấy, lập tức nhảy xuống xe.
Công xã Đại Lương cũng không lớn, tổng cộng chỉ có ba con phố, một trường tiểu học, người trong cửa hàng cung ứng tiêu thụ đều uể oải, ngoài đồ ăn thức uống ra thì chẳng còn gì khác.
Không có gì đẹp mắt, Triệu Tuế Tuế bĩu môi, định quay lại xếp hàng.
TBC
Người dân trong công xã Đại Lương tuy không được ăn no nê, nhưng cũng được năm phần no, so với công xã Trung Cốc thì vẫn là may mắn. Quả thật từ xưa đến nay con người đều chọn cách định cư gần sông.
Triệu Tuế Tuế và Triệu Lập Văn trở lại hàng ngũ, Triệu Lập Võ nhảy xuống xe cũng muốn đi dạo. Triệu Lập Văn sợ em trai không tìm được đường về, nên cũng đi cùng.
"Mười phút nữa quay lại đây." Trần Tú Hòa nhìn hàng người phía trước, ước chừng thời gian.
"Dạ." Triệu Lập Võ kéo tay anh trai chạy đi mất bóng.
"Chị Tú Hòa, khi nào chị đến vậy?" Lý Vân và Triệu Lập Bản đẩy xe rùa đi qua, trên xe có hai thùng gỗ đều được đậy nắp và buộc dây thừng cẩn thận, đề phòng nước rớt ra ngoài.
"Chưa đến 7 giờ chị đã xuất phát rồi, hai người về trước đi." Trần Tú Hòa bảo hai mẹ con họ về trước, bây giờ đã gần 8,9 giờ rồi, đường về phải đẩy xe mất khoảng 3 tiếng mới tới được đội Phú Hưng
"Vâng, vậy chúng tôi về trước nhé."
Triệu Tuế Tuế lại xếp hàng thêm 10 phút nữa mới đến lượt, chỗ lấy nước có người ghi chép, cô Trần Tú Hòa tiến lên xác nhận xong, liền nhấc thùng gỗ trên xe đặt vào chỗ hứng nước.
Sau khi hứng đầy nước, Triệu Lập Võ nhanh tay bê thùng nước đặt lại lên xe, Triệu Lập Văn thì phụ trách buộc chặt lại.
Nhìn hai chiếc xe rùa đầy ắp nước, cô Trần Tú Hòa hít một hơi thật sâu, tuyên bố lên đường.
Triệu Lập Võ nhấc tay cầm xe rùa lên đi trước, Triệu Tuế Tuế đi theo bên cạnh, nhìn dáng vẻ ung dung của anh trai, chắc là đẩy 4 thùng nước cũng không thành vấn đề.
"Mẹ, để con đi trước cho." Triệu Lập Văn cũng nhấc xe lên đi theo, tốc độ không nhanh bằng em trai.
Trần Tú Hòa không yên tâm, đi theo bên cạnh, tay vịn nhẹ vào xe giúp anh.