Mang Cả Kho Lương Thực Xuyên Về Thập Niên 50

Chương 181



Trần Tú Hòa đứng cạnh nhìn mà trong lòng hả hê, đáng đời!

Năm đó, lúc bà mới sinh con gái út, muốn tìm Triệu Lập Kim tính sổ, đã bị bà nội và Lưu Chiêu Đệ ngăn cản.

Ban đầu, Triệu Lập Kim bị Lưu Chiêu Đệ đưa về nhà ngoại. Nhưng chỉ mấy hôm sau, người nhà họ Lưu đã đem Triệu Lập Kim trả về. Bởi vì ở nhà ngoại, Triệu Lập Kim ăn uống phung phí, lại còn bắt nạt các anh em họ, nên bà ngoại Lưu vốn đã không ưa gì đứa cháu ngoại này, bèn bảo con trai đuổi về nhà họ Triệu.

Một phần cũng là do Lưu Chiêu Đệ không mang được đồ tốt về nhà mẹ đẻ. Lúc đó hai vợ chồng đã ra ở riêng, thứ tốt trong tay Triệu bà tử đều dành cho con trai cả đang nằm liệt giường, chẳng còn gì cho bà ngoại cháu trai. Dù sao thì số lương thực gửi đi cùng Triệu Lập Kim cũng đủ cho nó ăn một tháng, vậy mà mới có mấy ngày đã bị trả về, chắc chắn số còn lại đã bị bà ngoại Lưu nuốt trọn.

Triệu bà tử khi ấy muốn làm ầm ĩ, nhưng lại sợ con dâu thứ ba đ.á.n.h cháu nội, đành ra mất toi ba mươi cân lương thực.

Lưu Chiêu Đệ và bà nội ngày ngày canh chừng Triệu Lập Kim, không cho Trần Tú Hòa đến gần. Bà cũng đã nghĩ đến chuyện báo công an, nhưng chồng bà phân tích, Triệu Lập Kim khi đó mới tám tuổi, có bị bắt vào cũng không có chuyện gì, cùng lắm là bị giáo huấn vài câu rồi thả ra.

Lúc đó, bà hận lắm. Bây giờ thì con ch.ó con đó rốt cuộc cũng bị báo ứng, thật là hả dạ!

Trần Tú Hòa dắt con gái út về nhà. Mở cửa sân, bà quay người nhìn về phía ngọn núi nhỏ, nơi chôn cất con gái lớn của bà.

Con trẻ c.h.ế.t yểu không được chôn cất trong nghĩa trang của họ Triệu, huống chi con gái lớn của bà lại là con gái.

"Mẹ?" Triệu Tuế Tuế thấy mẹ rơi lệ, liền kéo vạt áo bà, trong lòng bối rối.

Trong ấn tượng của cô bé, mẹ luôn kiên cường, đây là lần đầu tiên cô bé thấy mẹ khóc.

"Không sao, mẹ vui mà." Trần Tú Hòa lau nước mắt, đẩy cửa bước vào nhà.

Triệu Tuế Tuế cảm thấy lúc này mẹ muốn yên tĩnh một mình, nên không đi theo vào bếp. Ngay cả cậu bé chậm hiểu Triệu Lập Võ cũng cảm thấy không nên đến gần mẹ lúc này, bèn dắt tay em gái ra giếng nước.

"Tuế Tuế, giếng nước nhà mình cũng cạn rồi." Triệu Lập Võ ghé mắt nhìn xuống lòng giếng, đã hai ngày rồi mà nước vẫn chưa lên được bao nhiêu.

"Không sao, anh hai, nhà mình còn sáu cái chum nước lớn." Triệu Tuế Tuế dang hai tay ra hiệu, miêu tả hình dạng tròn trịa như cái chum đựng báu vật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ba anh em trở vào nhà. Nhớ dáng vẻ của mẹ lúc nãy, Triệu Tuế Tuế nhìn anh cả.

TBC

Triệu Lập Văn bắt gặp ánh mắt dò hỏi của em gái, khẽ nói hai chữ: "Em ba."

Triệu Tuế Tuế lập tức hiểu ra, thì ra mẹ đang nhớ đến người chị gái xấu số. Cô bé khẽ hỏi: "Chị ba được chôn ở đâu vậy anh?"

Triệu Lập Văn chỉ tay về hướng ngọn núi nhỏ: "Nam hay nữ, hễ con trẻ c.h.ế.t yểu đều được chôn cất ở đó."

Bên này, Trần Tú Hòa sau khi đã lấy lại tâm trạng tốt liền đi nấu cơm. Khi cả nhà Triệu Tuế Tuế đang ăn trưa thì có tiếng gõ cửa dồn dập.

"Em ba, mở cửa! Cứu con trai tôi với!" Lưu Chiêu Đệ đập cửa inh ỏi, nhất quyết muốn gọi Trần Tú Hòa ra.

Triệu Tuế Tuế nghe mà thấy chán ghét. Nhà cô bé thấy Triệu Lập Kim bị bắt còn mừng thầm chưa hết, làm sao lại đi cứu nó chứ? Lưu Chiêu Đệ đúng là hết t.h.u.ố.c cứu vãn.

"Tiểu Văn, ra nói chuyện với ông nội con đi." Trần Tú Hòa gắp hai miếng thịt muối cho vào bát con trai cả, dặn nó lúc về ăn.

"Vâng." Triệu Lập Văn đứng dậy, mở cửa sân, đi về phía nhà chính.

Triệu Tuế Tuế thấy mẹ coi tiếng kêu gào của Lưu Chiêu Đệ như gió thoảng bên tai, thản nhiên ăn cơm tiếp.

Trong nhà chính, ông nội Triệu đang ngồi hút t.h.u.ố.c lào, khói t.h.u.ố.c mịt mù. Triệu Lập Văn vừa bước vào đã bị sặc một hơi.

"Ông nội, ông xem... bảo người ta về đi." Triệu Lập Văn nói chưa hết câu, bởi vì không tiện gọi thẳng tên Triệu Quảng Bá trước mặt ông nội.

Ông nội Triệu không nói gì, rít một hơi t.h.u.ố.c lào. Bà nội Triệu không nhịn được lên tiếng: "Lập Văn, bố con có cách nào cứu Lập Kim về không?"

Từ sau khi đứa cháu nội được bà nội cưng chiều từ nhỏ làm bà tổn thương, bà nội đã dồn hết tình yêu thương cho đứa cháu trai út. Nhưng đứa cháu trai cả là do bà nội nuôi nấng hơn mười năm, nên bà không nỡ lòng nào.

"Bà, chuyện này là do công an xã bắt, hàng năm huyện đều có người đến thăm bà cô Mặt Sẹo. Dù bố cháu có năng lực cũng không làm gì được. Nếu như đi cửa sau cứu Triệu Lập Kim ra, nhỡ đâu bố cháu bị người ta tố cáo thì sao?" Triệu Lập Văn lắc đầu, một đứa con trai có tương lai rạng rỡ và một đứa cháu nội chỉ biết ăn cắp vặt, ông bà nội chắc chắn phải biết lựa chọn như thế nào.